Thủ Thuật Hướng dẫn Phân tích hình tượng nhân vật Huấn Cao đêm hôm ấy Kẻ mê muội này xin bái lĩnh Mới Nhất
Bạn đang tìm kiếm từ khóa Phân tích hình tượng nhân vật Huấn Cao đêm hôm ấy Kẻ mê muội này xin bái lĩnh được Cập Nhật vào lúc : 2022-06-29 05:43:59 . Với phương châm chia sẻ Mẹo Hướng dẫn trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết Mới Nhất. Nếu sau khi tìm hiểu thêm Post vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comments ở cuối bài để Ad lý giải và hướng dẫn lại nha.Nguyễn Tuân là một nhà văn lớn, người nghệ sĩ suốt đời đi tìm nét trẻ trung. Tác giả đã dồn hết tài năng, tận tâm vốn có của tớ để vẽ lên khung cảnh cho chữ tuyệt bích – “cảnh tượng xưa nay trước đó chưa từng có” và từ đó làm ra giá trị nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp rực rỡ cho tác phẩm “Chữ người tử tù”.
Đoạn cho chữ nằm ở vị trí phần cuối tác phẩm ở vị trí này trường hợp truyện được đưa lên đến mức đỉnh điểm vì viên quản ngục bỗng nhận được công văn về việc xử tử những tên phản loạn, trong số đó có Huấn Cao. Do vậy cảnh cho chữ có ý nghĩa cởi nút, giải tỏa những do dự, chờ đón nơi người đọc, từ đó toát lên những giá trị lớn lao của tác phẩm.
Sau khi nhận được công văn, viên quản ngục đã giãi bày tâm sự của tớ với thầy thơ lại. Nghe xong truyện, thầy thơ lại đã chạy xuống buồng giam Huấn Cao để kể rõ nỗi lòng viên quản ngục. Và đêm hôm đó, trong một buồng tối chật hẹp với ánh sáng đỏ rực của một bó đuốc tẩm dầu, “một cảnh tượng xưa nay trước đó chưa từng có” đang trình làng. Thông thường để sáng tạo nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp người ta thường tìm tới những nơi có không khí đẹp, thoáng đãng, yên tĩnh. Nhưng trong một không khí chứa đầy bóng tối, nhơ bẩn chốn ngục tù thì việc sáng tạo nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp vẫn trình làng. Thời gian ở này cũng gợi cho ta tình cảnh của người tử tù. Đây có lẽ rằng là đêm cuối của người tử tù-người cho chữ và cũng đó đó là giờ phút ở đầu cuối của Huấn Cao. Và trong tình hình ấy thì “ một người tù cổ đeo gông, chân vướng xiềng” vẫn ung dung, đĩnh đạc “dậm tô nét chữ trên tấm lụa trắng tinh”. Trong khi đó, viên quản ngục và thầy thơ lại thì khúm núm, hoạt động và sinh hoạt giải trí ở đây đã cho toàn bộ chúng ta biết dường như trật tự xã hội hiện giờ đang bị hòn đảo lộn. Viên quản ngục đáng nhẽ phải hô hào, răn đe kẻ tù tội. Thế nhưng trong cảnh tượng này thì tù nhân lại trở thành người răn dạy, ban phát nét trẻ trung.
Đây quả thực là một cuộc gặp gỡ xưa nay trước đó chưa từng có giữa Huấn Cao người dân có tài năng viết chữ nhanh, đẹp và viên quản ngục, thầy thơ lại những người dân thích chơi chữ. Họ đã gặp nhau trong tình hình thật đặc biệt quan trọng: một bên là người phản nghịch phải lĩnh án tử hình (Huấn Cao) và một bên là những người dân thực thi pháp lý. Trên bình diện xã hội, họ ở hai phía trái chiều nhau nhưng xét trên bình diện nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp họ lại là tri âm, tri kỉ của nhau. Vì thế mà thật là chua xót vì đấy là lần thứ nhất nhưng cũng là lần ở đầu cuối ba con người ấy gặp nhau. Hơn thế nữa, họ gặp nhau với con người thật, ước muốn thật của tớ. Trong đoạn văn, nhà văn đã sử dụng sự tương phản giữa ánh sáng và bóng tối làm câu truyện cũng vận động theo sự vận động của ánh sáng và bóng tối. Cái hỗn độn, xô bồ của nhà giam với cái thanh khiết của nền lụa trắng và những nét chữ đẹp tươi. Nhà văn đã làm nổi trội hình ảnh của Huấn Cao, tô đậm sự vươn lên thắng thế của ánh sáng so với bóng tối, nét trẻ trung so với cái xấu và điều thiện so với điều ác. Vào lúc ấy, từ một quan hệ đối nghịch kì lạ: ngọn lửa của chính nghĩa phát cháy rực rỡ ở chốn ngục tù tối tăm, nét trẻ trung được sáng tạo giữa chốn hôi hám, nhơ bẩn… ở đây, Nguyễn Tuân đã nêu bật chủ đề của tác phẩm: Cái đẹp thắng lợi cái xấu xa, thiên lương thắng lợi tội ác. Đó là yếu tố tôn vinh nét trẻ trung, điều thiện đầy ấn tượng.
Sau khi cho chữ xong, Huấn Cao đã khuyên quản ngục từ bỏ chốn ngục tù nhơ bẩn: “đổi chỗ ở” để hoàn toàn có thể tiếp tục sở nguyện cao ý. Muốn chơi chữ phải giữ được thiên lương. Trong môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên của điều ác, nét trẻ trung khó hoàn toàn có thể bền vững. Cái đẹp hoàn toàn có thể phát sinh từ chốn tối tăm, nhơ bẩn, từ môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên của điều ác (cho chữ trong tù) nhưng không thể chung sống với điều ác. Nguyễn Tuân nhắc tới thú chơi chữ là môn nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp yên cầu sự cảm nhận không riêng gì có bằng thị giác mà còn cảm nhận bằng tâm hồn. Người ta thưởng thức chữ không mấy ai thấy, cảm nhận mùi thơm của mực. Hãy biết tìm trong mực, trong chữ mùi vị của thiên lương. Cái gốc của chữ đó đó là yếu tố thiện và chơi chữ đó đó là thể hiện cách sống có văn hóa truyền thống.
Trước lời khuyên của người tử tù, viên quản nguc xúc động “vái người tù một vái, chắp tay nói một câu mà làn nước mắt rỉ vào kẽ miệng nghẹn ngào: Kẻ mê muội này xin bái lĩnh”. Bằng sức mạnh mẽ và tự tin của một nhân cách cao cả và tài năng xuất chúng, người tử tù đã hướng quản ngục đến một môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường của điều thiện. Và trên con phố đến với cái chết Huấn Cao gieo mầm môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường cho những người dân lầm đường. Trong khung cảnh đen tối của tù ngục, hình tượng Huấn Cao bỗng trở lên rất cao lớn lạ thường, vượt lên trên những cái dung tục thấp hèn của toàn thế giới xung quanh. Đồng thời thể hiện một niềm tin vững chãi của con người: trong bất kì tình hình nào con người vẫn luôn khao khát hướng tới chân-thiện-mĩ.
Có ý kiến nhận định rằng: Nguyễn Tuân là nhà văn duy mĩ, tức là yếu tố khiến ông quan tâm chỉ là nét trẻ trung, là nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp. Nhưng qua truyện ngắn “ Chữ người tử tù” mà nhất là cảnh cho chữ ta càng thấy rằng nhận xét trên là hời hợt, thiếu đúng chuẩn. Đúng là trong truyện ngắn này, Nguyễn Tuân ca tụng nét trẻ trung nhưng nét trẻ trung bao giờ cũng gắn với điều thiện, thiên lương con người. Quan điểm này đã bác bỏ định kiến về nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp trước cách mạng, Nguyễn Tuân là một nhà văn có tư tưởng duy mĩ, theo quan điểm nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp vị nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp. Bên cạnh đó, truyện còn ca tụng viên quản ngục và thầy thơ lại là những con người tuy sống trong môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên gian ác, xấu xa nhưng vẫn là những “thanh âm trong trẻo” biết hướng tới điều thiện. Qua này còn thể hiện tấm lòng yêu nước, chán ghét bọn thống trị đương thời và thái độ trân trọng riêng với những người dân dân có “thiên lương” trên cơ sở đạo lí truyền thống cuội nguồn của nhà văn.
“Chữ người tử tù” là bài ca bi tráng, bất diệt về thiên lương, tài năng và nhân cách cao cả của con người. Hành động cho chữ của Huấn Cao, những dòng chữ ở đầu cuối của đời người dân có ý nghĩa truyền lại cái tài hoa trong sáng cho kẻ tri ân, tri kỉ ngày hôm nay và tương lai. Nếu không còn sự truyền lại này nét trẻ trung sẽ mai một. Đó cũng là tấm lòng muốn giữ gìn nét trẻ trung cho đời.
Bằng nhịp điệu chậm rãi, câu văn giàu hình ảnh gợi liên tưởng đến một đoạn phim quay chậm. Từng hình ảnh, từng động tác dần hiện lên dưới ngòi bút đậm màu điện ảnh của Nguyễn Tuân: một buồng tối chật hẹp…hình ảnh con người “ba cái đầu đang chú ý trên một tấm lụa trắng tinh”, hình ảnh người tù cổ đeo gông, chân vướng xiềng đang viết chữ. Trình tự miêu tả cũng thể hiện tư tưởng một cách rõ ràng: từ bóng tối đến ánh sáng, từ hôi hám, nhơ bẩn đến nét trẻ trung. Ngôn ngữ, hình ảnh cổ kính cũng tạo không khí cho tác phẩm. Ngôn ngữ sử dụng nhiều từ hán việt để miêu tả đối tượng người dùng là thú chơi chữ. Tác giả đã “phục chế” cái cổ xưa bằng kĩ thuật tân tiến như bút pháp tả thực, phân tích tâm lí nhân vật (văn học cổ nói chung không tả thực và phân tích tâm lí nhân vật)
Cảnh cho chữ trong “Chữ người tử tù” đã kết tinh tài năng , sáng tạo và tư tưởng độc lạ của Nguyễn Tuân. Tác phẩm đã nói lên lòng ngưỡng vọng và tâm sự nuối tiếc riêng với những con người dân có tài năng hoa, nghĩa khí và nhân cách cao thượng. Đan xen vào đó tác giả cũng kín kẽ bày tỏ cái đau xót chung cho nét trẻ trung chân chính, đích thực hiện giờ đang bị hủy hoại. Tác phẩm góp một tiếng nói đầy tính nhân bản: Dù cuộc sống có đen tối vẫn còn đấy tồn tại những tấm lòng tỏa sáng.
Hay nhất
Nguyễn Tuân – một nhà văn “duy mỹ”, suốt đời đi tìm nét trẻ trung, đã thổi hồn vào những trang viết mang lại cho những người dân đọc bao hình tượng với chiều sâu tư tưởng. Tập truyện Vang bóng thuở nào của ông có lẽ rằng là nơi quy tụ những nét trẻ trung cao quý: thú uống trà đạo, thú chơi thư pháp, thả thơ,…Gắn liền với những thú chơi thanh nhã ấy là những con người tài hoa bất đắc chí. Đặc biệt, Chữ người tử tù là tác phẩm của Nguyễn Tuân trích trong tập truyện ấy và Huấn Cao là nhân vật được ông miêu tả rực rỡ nhất. Đó là anh hùng thời loạn quy tụ đủ những phẩm chất tài năng: khí phách hiên ngang – thiên lương trong sáng – tài hoa uyên bác. Huấn Cao là một nguyên mẫu lịch sử có thật của thế kỉ XIX, là hiện thân của võ tướng – người anh hùng của cuộc khởi nghĩa Mỹ Lương, nhà thư pháp lững lẫy thuở nào. Qua ngòi bút tài hoa của Nguyễn Tuân, nguyên mẫu lịch sử này đã tự nhiên đi vào trang văn mà hiện lên lung linh sáng tỏa trên từng con chữ.
Huấn Cao - một con người đại diện thay mặt thay mặt cho nét trẻ trung, từ cái tài viết chữ của một nho sĩ đến cái cốt cách ngạo nghễ phi thường của một bậc trượng phu đến tấm lòng trong sáng của một người biết quý trọng cái tài, nét trẻ trung. Đặc biệt, nhà văn Nguyễn Tuân đã lấy hình tượng của Cao Bá Quát với văn chương “vô tiền Hán”, còn nhân cách thì “một đời chỉ cúi đầu trước hoa mai” làm nguồn cảm hứng sang tạo nhân vật Huấn Cao đầy tài năng với nhân cách sáng ngời và rất đỗi tài hoa.
Lần thứ nhất người đọc được biết Huấn Cao qua cuộc rỉ tai giữa thầy thơ lại và quản ngục; sau khi quản ngục “nhận được phiếu trát của Sơn Hưng Tuyên dốc bộ dường” nói về sáu người tù án chém, trong số đó người “thủ xướng” là Huấn Cao. Quản ngục đã từng được nghe người ta đồn, Huấn Cao đó đó là người “văn võ đều phải có tài năng cả” như nhận xét của thầy thơ lại trong đề lao. Qua lời trò chuyện ấy, ta thấy tiếng tăm của Huấn Cao đã phất như cồn. Điều làm cho bọn ngục quan phải kiêng nể trước hết là “tài Mở Khóa, vượt ngục”. Tuy nhiên, đây không phải là trò của bọn tiểu nhân vô lại đục tường khoét vách tầm thường mà là hình ảnh của một người anh hùng ngang tàng“đỉnh thiên lập địa” không cam chịu cảnh tù đày áp bức, muốn tăng cấp cải tiến vượt bậc gông cùm xiềng xích để thoát khỏi vòng nô lệ. Vì thế, để khắc chạm nổi trội nét vẻ đẹp khí phách ở Huấn Cao, Nguyễn Tuân phát huy thế mạnh mẽ và tự tin của lối miêu tả trực tiếp. Mỗi cử chỉ, lời nói, hành vi, phong thái của nhân vật đều được miêu tả nổi hình nổi nét trên những trang văn. Cái khí phách ấy được thể hiện ở thái độ quật cường, không nao núng, run sợ trước cường quyền.
Có thể thấy, Huấn Cao mang cốt cách ngạo nghễ, phi thường của một bậc trượng phu. Trong khi những kẻ theo học đạo Nho thường thể hiện lòng trung quân một cách mù quáng để rồi “dân luống chịu lầm than muôn phần”, thì Huấn Cao đã lựa chọn con phố khác: con phố đấu tranh giành quyền sống và cống hiến cho những người dân dân vô tội. Bị triều đình phán xét là người tử tù phản nghịch, tội xử chém, là “giặc cỏ” nhưng trong tâm nhân dân chính ông lại là một anh hùng quật cường, một kẻ ngang tàng “chọc trời khuấy nước” sống ngoài vòng cương tỏa, lững lẫy. Trước những trò tiểu nhân thị oai, dọa dẫm của bọn tiểu lại giữ tù càng làm cho ông thêm phần ngang ngạo. Ông vẫn giữ thái độ bình thản, xem thường, dỗ gông, phủi rệp, hóm hỉnh đùa vui. Huấn Cao “cúi đầu thúc mạnh đầu thang gông xuống đất đánh thuỳnh một chiếc” làm vỡ tung tan đi chốn trang nghiêm của chốn ngục tù. Đó là thái độ ngang tàng, mặc kệ luật pháp của một xã hội dơ bẩn.
Dù là một con hổ đã sa cơ, bị trói buộc bởi gông cùm, bị rình rập đe dọa bởi án tử hình, nhưng ở Huấn Cao, ta vẫn thấy toát lên cái khí phách oai phong, lúc nào thì cũng giữ vẻ lạnh lùng, bình thản. Người xưa thường nói “Nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại”. Thay vì buồn rầu, chán nản “gặm một khối căm hờn trong cũi sắt” thì ông lại thản nhiên nhận rượu thịt và ăn uống no say coi như một việc vẫn thực hiện trong cái hứng sinh bình.
Bên cạnh dũng khí ngất trời của một bậc hảo hán, vẻ đẹp của Huấn Cao còn là một vẻ đẹp của con người tài hoa. Ông có tài năng viết chữ đẹp. "Chữ ông Huấn Cao đẹp lắm, vuông lắm". Đẹp đến mức người ta khát khao, ngưỡng vọng "đã có được chữ ông Huấn mà treo là có một báu vật trên đời". Tuy nhiên, ông lại là người dân có ý thức giữ gìn nét trẻ trung, có lòng tự trọng:“Ta nhất sinh không vì vàng ngọc hay quyền thế mà ép mình viết câu đối bao giờ”.
Reply 5 0 Chia sẻ