Kinh Nghiệm Hướng dẫn Dàn ý đề 3 nội dung bài viết số 3 lớp 9 2022
Pro đang tìm kiếm từ khóa Dàn ý đề 3 nội dung bài viết số 3 lớp 9 được Update vào lúc : 2022-04-28 14:42:10 . Với phương châm chia sẻ Thủ Thuật về trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết 2022. Nếu sau khi Read tài liệu vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comment ở cuối bài để Admin lý giải và hướng dẫn lại nha.
Nội dung chính
- BÀI LÀM MẪU SỐ 1 KỂ VỀ MỘT KỈ NIỆM ĐÁNG NHỚ VỚI THẦY CÔ GIÁO CŨ
- BÀI LÀM MẪU SỐ 2 KỂ VỀ MỘT KỈ NIỆM ĐÁNG NHỚ VỚI THẦY CÔ GIÁO CŨ
Hướng dẫn làm nội dung bài viết số 3 đề 3 lớp 9: Kể về một kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo cũ lớp 9 hay nhất, bài văn mẫu cho bài tập làm văn số 3 của ngữ văn 9 kể chuyện về 1 kỷ niệm đáng nhớ với thầy giáo của em cô giáo của em hay nhất ngắn gọn
Tình cảm thầy trò, cô trò luôn là thứ tình cảm gắn bó, thiết tha, sâu nặng. Trong mảnh ghép tuổi học trò của từng người chắc như đinh luôn có một bóng hình người thầy, người cô đi về trong tiềm thức. Thầy cô là người cho ta kiến thức và kỹ năng, dạy ta cách làm người, là người sắm sửa hành trang ta bước vào đời. Trong chương trình Ngữ Văn 9, toàn bộ chúng ta phát hiện nội dung bài viết số 3 đề 3 kể một kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo cũ. Với dạng đề này, cần triệu tập làm nổi trội kỉ niệm đáng nhớ nhất với thầy cô, kỉ niệm mà bản thân thấy ấn tượng nhất. Dưới đấy là bài văn mẫu kể về một kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo cũ lớp 9.
BÀI LÀM MẪU SỐ 1 KỂ VỀ MỘT KỈ NIỆM ĐÁNG NHỚ VỚI THẦY CÔ GIÁO CŨ
Trong quãng thời hạn tuổi học trò, ai cũng luôn có thể có những kỉ niệm bạn bè, thầy cô. Dù rằng những kỉ niệm ấy vui hay buồn thì nó đều là hành trang của tuổi học trò giúp ta khôn lớn, trưởng thành. Đối với tôi - kỉ niệm về thầy Khánh - người thầy giáo cũ năm lớp 9 mãi mãi không bao giờ tôi quên. Đó là kỉ niệm buồn về một lần tôi đã nghĩ sai về thầy. Thầy Khánh thực ra không phải chủ nhiệm lớp tôi. Cô chủ nhiệm đi công tác thao tác một tuần nên Nhà trường phân công thầy phụ trách môn văn lớp tôi. Lớp tôi có lẽ rằng rất ít bạn biết thầy Khánh và tôi cũng chưa thấy thầy bao giờ. Tôi nhớ đó là buổi học thứ nhất thầy đến dạy lớp tôi. Trong giờ ra chơi, cả lớp tôi nháo nhào cả lên, lộn xộn! Chúng nó đều đang đoán già đoán non thầy giáo mới ra làm sao. Và tôi cũng không ngoại lệ. Không biết thầy mới ra làm sao nhỉ? Chắc thầy vui tính, tâm lí lắm đây. Nhưng trái ngược với những gì tôi nghĩ, khi trống điểm tiết bốn, thầy bước vào lớp trong con mắt ngạc nhiên của chính tôi: thầy đã đứng tuổi, nước da ngăm đen sạm lại. Điều tôi để ý quan tâm nhất đó đó là mái tóc đã điểm những sợi bạc nỗ lực che đi vết sẹo dài bên tai. Thầy nở nụ cười nhìn chúng tôi. Và bằng một giọng khàn khàn mà trầm đến lạ, thầy nói: - Xin chào cả lớp. Thầy là Nguyễn Văn Khánh - người trực tiếp phụ trách bộ môn Ngữ Văn lớp ta trong tuần này khi cô Mi có lịch đi công tác thao tác. Cả lớp im re. Thầy lại tiếp lời: - Hi vọng lớp toàn bộ chúng ta sẽ có được những giờ học đáng nhớ. Tôi nghe thầy trình làng. Vì sao tôi không còn chút thích thú nào? Tiết học khởi đầu với tiếng loạt xoạt mở sách vở. Thầy ghi lên bảng dòng chữ to: "Truyện ngắn Chiếc lược ngà -Nguyễn Quang Sáng". Thầy giảng rất say sưa. Cả lớp chú ý nghe thầy giảng. Nhưng không biết ngày hôm nay tôi làm thế nào mà không nhập tâm vào bài học kinh nghiệm tay nghề được. Giọng nói khản đặc của thầy cứ ù ù bên tai tôi một cách rất khó chịu. Tôi đã rất nỗ lực, nỗ lực để tiếp tục học, nhưng sao... Thầy hỏi chúng tôi có hiểu bài không, tuy nhiên tôi lại im re lúc này mà không còn ý kiến gì. Song tuy nhiên với việc giảng bài, thầy viết sơ đồ tư duy lên bảng. Giọng thầy run run một cách kì lạ, ngập ngừng như nghẹn lại cái gì ở cổ. Thầy sao vậy? Thầy có chuyện gì sao? Cả lớp nổi lên một vài tiếng động khe khẽ rồi lại im re khi thầy viết bảng. Thầy viết một cách chậm chậm, từ từ mà sao dòng chữ kia khó đọc quá. Cái nét chữ run run, xô lệch nhau tưởng như sắp ngã. Tôi khởi đầu thấy rất khó chịu. Tôi thì thầm với thằng Nhân cạnh bên: - Mày ơi, thầy viết gì kia? Dạy gì mà trầm, chẳng sôi phất như cô Mi. Sao tao chán học văn thầy dạy quá. Rồi tôi quay xuống bàn cái Hân: -Mày hiểu không? Thầy giảng khó nghe quá. Tôi học mà kiến thức và kỹ năng cứ trôi tuột đi đâu. Giọng thầy thì khản đặc, chữ thầy thì bé cộng với trời ngoài kia mịt mù như sắp đổ mưa lớn khiến tôi càng không thiết tha với lời giảng. Thầy vẫn giảng, lớp vẫn chú ý, tôi ngồi nghe lấy lệ. Cơn rất khó chịu nổi lên đỉnh điểm, tôi giơ tay nói: - Thầy nói to nhiều hơn được không ạ? Chữ thầy nhỏ quá em cũng không hiểu được ạ. Tôi ngồi phịch xuống. Thằng An lên tiếng trước thầy: - Mày có chịu nghe, chịu học đâu mà nhiều chuyện vậy? Cả lớp đang học say sưa mà mày thì ngọ nguậy rồi thưa này thưa nọ. Tôi quay sang lườm nguýt nó một chiếc. Thầy ho như muốn phá vỡ cái nghẹn trong cổ, quay xuống lớp nhìn chúng tôi với ánh nhìn hiền mà ấm áp: - Thầy sẽ nỗ lực. Em chưa hiểu nơi nào thầy sẽ giảng lại nhé. Tôi im re chẳng nói gì, cũng chẳng cúi đầu làm như mình sai mà nhận lỗi. Cả lớp đổ dồn ánh nhìn vào tôi, tôi mặc kệ. Trở lại tiết học, thầy thầy tiếp tục giảng và ghi. Tôi chỉ mong sao trống báo hết giờ sớm điểm. Rồi "Tùng!... Tùng!... Tùng!... " - tiếng trống vang lên làm tôi như mở cờ trong bụng. Thầy nói: - Hết giờ rồi, toàn bộ chúng ta dừng tại đây. Các em về ôn bài để mai toàn bộ chúng ta tiếp tục học. Cả lớp thu xếp sách vở và ra về. Còn thầy thì vẫn ngồi trên bàn giáo viên. Tất nhiên với một đứa hóng về như tôi thì tôi sẽ là đứa ra về thứ nhất. Nhưng đến lán xe, tôi mới nhớ mình để quên mũ trên lớp. Vội vàng chạy lên, vừa sợ bị về sau những bạn, vừa sợ trời mưa. Bước tới cửa lớp, tôi sững người khi thấy thầy đang ngồi thoa thuốc lên vết sẹo dài kia. - Em... em chào thầy ạ! - Tôi lí nhí, ấp úng. Thầy không nói gì, mỉm cười, bình thản. - Thầy làm thế nào vậy ạ? - Tôi bất thần hỏi. Thầy đến bên tôi, ngồi vào cạnh ghế tôi, ôn tồn: - Ngày xưa thầy đi dạo đội. Ra mặt trận khói lửa, thầy bị đạn của địch bắn vào, lâu ngày thành sẹo. Mỗi khi trái gió trở trời như ngày hôm nay là nó lại làm thầy đau đầu, nhức nhối. Tôi lặng người đi. Thì ra thầy viết nguệch ngoạc là vậy... Lòng tôi trào dâng một niềm xúc động nghẹn ngào. Tôi cầm thuốc thoa lên vết sẹo và nói trong tiếng khóc: - Thầy ơi, em xin lỗi, em đã nghĩ sai về thầy mà vô lễ với thầy. Thầy xoa đầu tôi, mỉm cười và khẽ lắc đầu: - Không sao mà em! Cố gắng học tập tốt là thầy cô vui lòng rồi. Ngồi rỉ tai với thầy một lúc lâu, tôi chào thầy ra về.
Trời u ám mây đen nhưng lòng tôi nghẹn ngào đến lạ. Tôi không đạp nhanh, không lo sợ ngại chạy mưa mà chỉ nghĩ đến thầy Khánh - sợ thầy về trong lượng mưa bất chợt. Cảm ơn những người dân lính can đảm và mạnh mẽ và tự tin như thầy - nhờ thầy chúng con được như ngày ngày hôm nay.
BÀI LÀM MẪU SỐ 2 KỂ VỀ MỘT KỈ NIỆM ĐÁNG NHỚ VỚI THẦY CÔ GIÁO CŨ
Những cơn gió chiều hè đu đưa những cánh hoa giấy. Những cánh hoa mỏng dính tang và trong suốt như tờ giấy trước hiên chạy cửa số nhắc tôi nhớ về cô giáo cũ của tớ. Một cô giáo trẻ dịu dàng êm ả và cũng mỏng dính manh như loài hoa ấy, một con người đã nhiệt huyết với bảng đen, phấn trắng cho tới những hơi thở ở đầu cuối trong cuộc sống đoản mệnh. Những kỉ niệm về người cô năm ấy đang trở thành một phần hồi ức không thể nào quên trong tâm trí tôi.
Kí ức đưa tôi trở lại những ngày còn đang là một học viên cuối cấp tiểu học. Tôi sinh ra và lớn lên ở một làng quê nghèo. May mắn thay, cơ quan ban ngành thường trực địa phương đã xem xét và mở một trường học trong cả xã. Năm 6 tuổi, tôi vào lớp Một. Vốn tính tình ương ngạnh và nghịch ngợm, suốt bốn năm học tôi đều trở thành một học viên riêng không liên quan gì đến nhau trong mắt những thầy cô. Một kì nghỉ hè vui vẻ vừa qua đi, tôi lại phải đến trường và khởi đầu một năm học mới thật mệt mỏi. Ngày thứ nhất đi học, tôi đã bày trò trêu chọc những bạn và đứng đầu những đứa học viên trèo lên cây phượng. Một hồi trống vang lên, học viên những lớp ổn định. Tôi cũng thế. Ngồi trong lớp tôi vẫn không ngừng nghỉ bày trò tinh nghịch làm cả lớp nhốn nháo hết cả lên.
- Em học viên! Em đứng lại ngay! Em có nghe thấy tiếng trống báo hiệu đã vào khung giờ học rồi không? Tại sao lại chạy lăng xăng trong lớp như vậy?- Tôi đang hoạt động đuổi một đứa bạn trong lớp, bỗng có tiếng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm khắc ở đâu chợt cất lên.
Tôi xoay đầu lại, thì ra là giáo viên mới.
- Em đi về chỗ! Cả lớp ổn định trật tự!- Khi tôi vẫn còn đấy đang tỏ thái độ không quan tâm thì cô lại cất giọng nói và bước vào lớp.
Tôi vùng vằng đi vào chỗ ngồi, trong đầu thầm nghĩ “ Chắc là giáo viên chủ nhiệm trong năm này đây mà”.
- Chào những em! Cô xinh tự trình làng cô là Hoàng My, cô giáo mới được chuyển công tác thao tác về trường và trong năm này được phân công làm giáo viên chủ nhiệm lớp toàn bộ chúng ta! Mong toàn bộ chúng ta sẽ có được một năm học gắn bó đầy thành công xuất sắc và đạt được những kết quả tốt đẹp! Nào! Bây giờ cô muốn làm quen với cả lớp. Các em hãy đứng lên và trình làng một vài nét về bản thân!- Cô giáo chủ nhiệm mới của chúng tôi vui vẻ nói. Có vẻ như lũ học viên lớp tôi rất hào hứng với cô giáo mới. Đứa nào thì cũng háo hức tự trình làng về bản thân. Đến lượt mình, tôi than thầm và quyết định hành động không đứng lên. Cô giáo thấy tiết mục làm quen đang sôi sục tự nhiên bị ngừng lại thì bước xuống về phía chỗ ngồi của tôi. Cô nói: - Q.. Hoàng Mai! Em không thích tự trình làng về bản thân mình sao? Tôi hơi giật mình vì cô giáo mới chuyển công tác thao tác đến trường đã biết tên mình nhưng mau chóng bình tĩnh lại ngay, này cũng là yếu tố dễ hiểu với những” chiến công” bốn năm qua của tôi. Dù không thích xong tôi vẫn chậm rãi đứng lên: - Thưa cô, như cô đã biết, em tên là Q.. Hoàng Mai. Em xin hết! Cô lắc đầu, nở nụ cười dịu dàng êm ả rồi ra dấu bảo tôi ngồi xuống. Buổi học thứ nhất kết thúc bằng trong nụ cười sướng của lũ bạn bè tôi vì đã có được cô giáo chủ nhiệm mà theo lời chúng nó thì là “ cực kỳ tâm ý”. Về phần mình, tôi chẳng lấy gì làm sung sướng hay niềm sung sướng như vậy cả. Những ngày tiếp theo của năm học, tôi vẫn tiếp tục là một đứa học trò tinh nghịch và không biết nghe lời. Vì mải mê với những trò nghịch ngợm nên kết quả học tập của tôi chưa bao giờ là tốt cả. Nhưng có một điều khác là, nếu trong năm học trước, những vi phạm của tôi hoặc kết quả học tập kém ảnh hưởng đến thành tích của toàn bộ lớp thì tôi sẽ bị giáo viên chủ nhiệm phê bình, rồi trách phạt và sau cùng là không quan tâm đến đứa học viên như tôi nữa thì trong năm này, trước những vi phạm của tôi, cô giáo chủ nhiệm tôi cũng kỷ luật nghiêm khắc, nhưng cô không hề tỏ ra thái độ coi tôi là một học viên riêng không liên quan gì đến nhau. Năm học cứ thế qua đi, nhờ việc chỉ bảo của cô My, lớp tôi có những thành tích tiến bộ vượt bậc so với trong năm trước đó. Riêng về phần tôi, không nói chắc những bạn cũng biết vẫn là một đứa ham chơi và làm ảnh hưởng đến thi đua của lớp. Vào một ngày sau kì thi học kì, tôi nhận ra mình để quên một vài thứ trong ngăn bàn lớp học nên sau khi thức dậy, tôi vội vàng đến trường rồi xin bác bảo vệ cho vào lấy đồ. Trên lối đi đến phòng học , tôi trải qua phòng hội đồng của nhà trường. Chợt tôi bỗng bị thu hút lại bởi hai người ngồi trong phòng. Là cô My và cô giáo hiệu trưởng nhà trường. Không biết họ đang rỉ tai gì mà thỉnh thoảng tôi lại thấy đôi vai của cô giáo chủ nhiệm tôi run lên nhè nhẹ, rồi cô hiệu trưởng dịu dàng êm ả như đang an ủi. “ Bệnh nan y”, “ nghỉ việc”,… tai tôi bỗng bắt tín hiệu được những từ ấy. Một mớ hỗn độn trình làng trong óc tôi. Phải đến một phút sau,xâu chuỗi lại những yếu tố, tôi mới định hình được tâm ý của tớ. Ngày hôm đó, tôi trở về quê hương trong một tâm trạng thật khó diễn tả, không hề thiết tha bày trò cho lũ em cùng xóm nghịch ngợm nữa. Những ngày tiếp theo đó, khi tới lớp, tôi khởi đầu để ý quan tâm đến cô giáo chủ nhiệm của tôi nhiều hơn nữa. Tôi giật mình khi nhận ra nước da trắng hồng của cô ngày trước nay bỗng xanh xao lạ thường. Đôi gò má như cao hơn vì khuôn mặt tròn nay đã có cạnh. Có nhiều lúc, đang giảng bài, cô bỗng tạm ngưng đột ngột rồi tiếp theo đó rất mất thời hạn mới hoàn toàn có thể tiếp tục bài giảng. Chính vì thế, có nhiều đứa tỏ ra không hài lòng vì cô, tiến độ chương trình học bị đình trệ, trong lúc chúng tôi là những học viên cuối cấp ở trường láng, muốn tiếp tục học trung học thì phải thi lên trường Huyện. Thấy vậy, tôi nhiều lần tỏ ra không đống ý với những bạn hay phàn nàn, và nói chắc có lẽ rằng cô giáo có lí do riêng vì thầy cô bao giờ cũng muốn điều tốt nhất cho học trò của tớ. Và Tính từ lúc những ngày đó, tôi chăm chỉ học tập hơn, những giờ trên lớp không hề ngủ gật hay nô đùa chọc ghẹo những bạn nữa. Ngày thi chuyển cấp đã tới, chúng tôi ai cũng mong ước đã có được một kì thi thật tốt đẹp. Vì học viên tham gia thi đông nên học viên trường nào sẽ thi tại trường đấy và có giáo viên khác từ trường huyện về coi. Tôi còn nhớ như in ngày hôm ấy, trước giờ thi, cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi trong chiếc áo dài màu thanh thiên đi đến từng nhóm học viên, động viên khuyến khích từng đứa. Khi đến tôi, cô xoa đầu tôi cười dịu dàng êm ả mà bảo: - Cô tin là Q.. Hoàng Mai sẽ làm thật tốt! Có một cảm xúc nghẹn ngào xâm chiếm lấy tôi, tôi chỉ biết cúi đầu nhìn những lá phượng rơi trên mặt đất. Tiếng trống báo vang lên, cô động viên chúng tôi lần ở đầu cuối rồi đi về phía phòng hội đồng. Nhìn theo bóng hình gầy gầy nhỏ nhắn của cô, tôi thầm hứa “ Em nhất định sẽ làm thật tốt!” Khi chúng tôi nhận kết quả kì thi thì cũng là lúc nhận thêm một hung tin về bệnh tình của cô My. Cô đang không thể tiếp tục đến trường dạy học được nữa. Lớp chúng tôi rủ nhau đến nhà thăm cô, nhưng tôi không đủ can đảm đến. Sau cùng, khi những bạn đã ra về hết, tôi thập thò đứng ở trước cửa nhà cô, trên tay cầm giấy báo đỗ. Tôi đang định trở lại thì bỗng một bàn tay đặt lên vai tôi, cùng với đó là tiếng nói dịu dàng êm ả nhưng lộ rõ sự run rẩy: - Sao em không vào trong nhà chơi? Cô đã chờ em đến lâu lắm rồi đó! Tôi tự nhiên thấy cay xè cả mắt, rồi nước mắt cứ thế trào ra. Thấy tôi khóc, cô cười dịu dàng êm ả, âu yếm ngồi xuống, lau nước mắt trên mặt tôi: - Con bé ngốc! Thế ra Q.. Hoàng Mai tinh nghịch của toàn bộ chúng ta cũng là một nàng tiểu thư hay khóc nhè thế này sao? Tôi ôm chầm lấy cô rồi òa lên khóc nức nở: - Em xin lỗi! Em xin lỗi cô vì những lần đã làm cô phiền lòng! Và đôi tay gầy gầy của cô cứ vậy mà vuốt ve lên mái tóc tôi mà an ủi…
Thời gian thấm thoắt tựa thoi đưa, kí ức ấy in như mới chỉ ngày ngày hôm qua mà ngày hôm nay tôi đã là một học viên lớp Chín. Cô Mỹ đã và đang ra đi chúng tôi được bốn năm rồi nhưng những kí ức về cô luôn sống mãi trong tôi, như một niềm tin, như một động lực, một nguồn động viên tích cực để tôi vượt lên mọi trở ngại vất vả.
Reply 2 0 Chia sẻ