Thủ Thuật về Cố Yến Tranh phát hiện tại Tương là con gái Mới Nhất
Bạn đang tìm kiếm từ khóa Cố Yến Tranh phát hiện tại Tương là con gái được Update vào lúc : 2022-04-20 21:23:09 . Với phương châm chia sẻ Kinh Nghiệm về trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết 2022. Nếu sau khi Read tài liệu vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại phản hồi ở cuối bài để Mình lý giải và hướng dẫn lại nha.(TGĐA)- Hai tập cuối của drama chạy khách Trường quân sự chiến lược Liệt Hỏa đã đưa người theo dõi đến với những cung bậc cảm xúc rất khác nhau, từ hồi hộp, xót xa tới tiếc nuối, vui mừng.
Cuối tập trước của Trường quân sự chiến lược Liêt Hỏa, những học viên khóa 7 của Học viện quân sự chiến lược Liệt Hỏa dưới sự chỉ huy của Quách giáo quan cùng tham gia vào trách nhiệm diệt thổ phỉ, trận chiến ở đầu cuối trước lúc ra trường. Tuy nhiên, đây thực ra là một chiếc bẫy do Tống Tây Thành giăng ra để tiêu diệt toàn bộ học viên học viện chuyên nghành Liệt Hỏa, thủ tiêu vây cánh thân cận của tư lệnh Trương.
Trải qua cuộc tử trận cam co với số học viên quyết tử không đếm xuể, Quách giáo quan cùng những học trò như mong ước sống sót trở lại trường. Đúng lúc đó, tên sĩ quan thân cận của Tống Tây Thành đem quân vây hãm học viện chuyên nghành quân sự chiến lược Liệt Hỏa. Lấy nguyên do Quách Thư Đình đi theo Đảng cách mạng, giả truyền quân lệnh, sai khiến Tạ Lương Thần ám sát Trương tư lệnh, tên sĩ quan này sẽ không còn nói một lời liền rút súng bắn chết Quách giáo quan.
Chứng kiến cái chết tức tưởi của Quách giáo quan, những học viên còn sót lại của học viện chuyên nghành Liệt Hỏa quyết định hành động nổi dậy, đến dinh tư lệnh biểu tình để đòi lại sự công minh. Tuy nhiên, những học viên dám chống đối Tống Tây Thành đều bị đánh đập, bắn chết. Nếu muốn sống sót, họ buộc phải kí vào lá đơn tố cáo Quách giáo quan và Lữ giáo quan.
Khi thời hạn mà viên sĩ quan đưa ra sắp kết thúc, Tạ Tương bất thần trở lại Học viện Liệt Hỏa, đường đường chính chính đối đầu với đám tay sai của Tống Tây Thành. Trước đó, Tạ Tương đã gửi một bức điện khẩn cho Phùng tham mưu ở Quân bộ, đồng thời sẵn sàng sẵn sàng thật nhiều thuốc nổ để phòng trường hợp xấu nhất thì ‘Trạng chết chúa cũng băng hà’.
Sự trở lại của Tạ TươngSau khi Tạ Tương và những học viên Liệt Hỏa rời đi, tên sĩ quan thân cận của Tống Tây Thành lập tức trở mặt, cho những người dân tới nhà Quách giáo quan lục soát. Nhân thời cơ này, bà chủ Hoắc dùng thuốc nổ đánh sập căn phòng, tiêu diệt toàn bộ những kẻ đã sát hại chồng mình.
Về phần Tạ Tương, khi nhìn khung cảnh đổ nát của quán rượu và nhớ về những người dân bạn đã mất, không tránh khỏi đau lòng. Đúng lúc ấy, Cố Yến Tranh – người tưởng như đã lành ít dữ nhiều lại tự nhiên xuất hiện, dang tay ôm Tạ Tương vào lòng.
Trong một diễn biến khác, Phùng tham mưu sau khi nhận được mật thư của Tạ Tương liền nổi giận đùng đùng, lập tức tìm Tống Tây Thành ‘tính sổ’. Biết đại sự không thành, Tống Tây Thành đành quay trở lại ‘ôm chân’ Kim Hiển Vinh và thương hội Nhật Bản.
Ngay hôm đó, Kim Hiển Vinh cùng quân Nhật đánh úp biệt thự cao cấp Thẩm gia, bắt hội trưởng thương hội Thuận Viễn Thẩm Thính Bạch về vị trí căn cứ bí mật. Tại đây, Kim Hiển Vinh yêu cầu Thẩm Thính Bạch nhượng lại balo đất, mặt khác, tiểu thư Oda cũng dụ dỗ Lữ giáo quan làm tay sai, thế chỗ cho Tống Tây Thành.
Phía bên phía ngoài khu vị trí căn cứ của quân Nhật, nhóm người Thẩm Quân Sơn, Cố Yến Tranh và học viên Liệt Hỏa đã bí mật mai phục, chỉ chờ thời cơ là cứu người. Theo kế hoạch, Chu Ngạn Lâm phụ trách bắn tỉa, Thẩm Quân Sơn và Cố Yến Tranh phân thành hai nhóm, bí mật áp sát quân địch.
Cùng lúc đó tại phòng thí nghiệm, dù Kim Hiển Vinh dùng nhiều giải pháp dụ dỗ nhưng Lữ giáo quan vẫn kiên định, khước từ làm tay sai. Thấy không lay chuyển được Lữ giáo quan, Kim Hiển Vinh hạ lệnh tiêm thuốc độc, giết Lữ Trung Hân ngay trước mắt Thẩm Thính Bạch. Đúng lúc đó, Chu Ngạn Lâm từ xa bắn chết tay bác sĩ, mở màn trận chiến giữa hai bên.
Vì hỏa lực chênh lệch, ban đầu phe học viện chuyên nghành Liệt Hỏa chịu tổn thất nghiệm trọng, vô số người quyết tử. Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hoắc Tiểu Ngọc bất thần xuất hiện, mang theo xe pháo tân tiến khiến quân Nhật sững sờ. Với sự đồng lòng quyết chiến, nhóm người Tạ Tương đã sở hữu lĩnh được được vị trí căn cứ quân địch, giết chết trung tướng người Nhật, giải cứu tù binh.
Biết không hề đường lùi, Kim Hiển Vinh bắt Thẩm Thính Bạch và Lữ giáo quan làm con tin, ép Thẩm Quân Sơn phải buông vũ khí đầu hàng. Đối diện với cô nàng từng yêu mình say đắm, Thẩm Quân Sơn đồng ý chết cùng Kim Hiển Vinh chỉ việc cô chịu buông tha cho mọi người.
Về phần Kim Hiển Vinh, trước lúc bị Chu Ngạn Lâm bắn chết, Kim Hiển Vinh vẫn kịp ấn nút bom hẹn giờ để đồng quy vu tận với nhóm người Thẩm Quân Sơn.
Cuối tập phim, Khúc Mạn Đình từ Thượng Hải trở về Thuận Viễn, đồng ý kết hôn với Thẩm đại thiếu gia. Trong khi đó, Tạ Tương và Cố Yến Tranh cùng nhau ngao du thiên hạ. Thẩm Quân Sơn, Kỳ Cẩn và Chu Ngạn Lâm ở lại Học viện quân sự chiến lược Liệt Hỏa làm giáo quan.
Hai cặp đôi bạn trẻ có kết thúc viên mãnTheo Baodatviet.vn
Học Viện Quân Sự Liệt Hoả
Chương 29
Tiêu Tương Đông Nhi
21/09/2022
Sáng sớm, cả sân trường được bao trùm trong tia nắng vàng ấm áp, ngọn gió khẽ lướt qua lọn tóc, dù có nắng nhưng không khí se se lạnh vô cùng dễ chịu và tự do. Tạ Tương xuống lầu ký túc xá phơi quần áo. Đặt chiếc chậu lớn xuống đất, treo tấm khăn trải giường lên xào, gió thổi nhẹ, ga giường trắng bay phất phới. Tạ Tương ngâm nga hát, vừa hát vừa chỉnh lại nếp gấp, đùng một cái phát hiện có người đang nhìn mình từ xa, định thần lại, thì ra là Thẩm Quân Sơn. Anh đeo balo, đứng trên đường nhỏ, yên lặng nhìn cô, khuôn mặt đang không hề lạnh lùng như mấy ngày trước, chỉ là trong sự ấm ấp nhỏ nhoi lại chất chứa nhiều phiền muộn. Bị tránh né suốt thuở nào gian, Tạ Tương đã nhiều lần muốn hỏi cho rõ ràng, thế nên lần này cô vội vã chạy về phía Thẩm Quân Sơn :"Quân Sơn, cậu có việc gì sao ?"Thẩm Quân Sơn không vấn đáp cô, vẫn như cũ nhìn cô không chớp mắt, đến tận khi Tạ Tương đi đến trước mặt, Thẩm Quân Sơn tựa như tỉnh lại từ giấc mộng, bỗng dưng xoay người rời đi. Một câu cũng không nói sao ? Điều này càng khiến Tạ Tương khó hiểu. Vừa xoay đầu lại đã nhìn thấy Kỷ Cẩn đứng cạnh bên, ánh nhìn kỳ quái quan sát cô. Kỷ Cẩn mặc áo khoác xanh, đội chiếc nón cùng màu, trên mặt còn đeo một chiếc mắt kính, anh ta không cận thị, chỉ là thích đi theo trào lưu. Người ta lớn lên ôn hòa lịch sự, đeo thêm chiếc kính càng có phong thái học sĩ, còn Kỷ Cẩn, toàn thân một màu xanh chẳng khác gì cây cối trồng trong học viện chuyên nghành , cộng thêm nụ cười quỷ dị trên môi lại càng giống cổ thụ thành tinh :"Lương Thần, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."Cổ thụ thành tinh mở miệng, giọng nói có chút hưng phấn, chẳng biết anh ta đã tới đây từ lúc nào, nhìn thấy bóng hình Thẩm Quân Sơn đã ra đi, khóe miệng khẽ nhếch lên :"Gần đây, thái độ của Quân Sơn riêng với cậu rất kỳ quái đúng không ạ ?"Khó khăn lắm mới gặp được tri kỉ, Tạ Tương lập tức buông bỏ đề phòng, dùng sức gật đầu :"Đúng ! cậu ấy luôn tránh mặt tôi.""Hóa ra là cậu."Kỷ Cẩn như bừng tỉnh. Nhìn cô từ trên xuống dưới, vẻ mặt kinh ngạc :"Chuyện kia ... chuyện kia .... Cậu ... không thích Cố Yến Tranh à ?"Tạ Tương nhíu mày, trợn mắt đáp :"Tất nhiên !"Kỷ Cẩn dáo dác nhìn bốn phía xung quanh, bãi tập trống trải, chỉ có vài người đang đi về phía phòng ăn, lấy hai người làm tâm điểm, bán kính xung quanh vài dặm, trừ mấy cây bạch quả, không còn bất kỳ hơi thở nào tồn tại. Rất tốt ! hoàn toàn bảo vệ an toàn và uy tín, Kỷ Cẩn khoác tay lên vai Tạ Tương ,cúi đầu, kể toàn bộ những chuyện kỳ quái mới gần đây của Thẩm Quân Sơn.Thật ra, mấy ngày này Kỷ Cẩn rất sợ, vài ngày hôm trước, Thẩm Quân Sơn đột nhiên nói rằng có chút phiền muộn, anh ta cảm thấy mình và Cố Yến Tranh giống nhau. Lúc đó Kỷ Cẩn không hề để ý, nhưng dạo này Thẩm Quân Sơn ngày càng kỳ quái , thường xuyên ngồi cười khúc khích một cách khó hiểu, tiếp theo này lại tức giận ôm đầu thở dài. Hôm ấy, sau khi bị Tạ Tương đánh đến chảy máu mũi, Thẩm Quân Sơn lại một lần nữa tâm sự với Kỷ Cẩn, anh ta nghi ngờ mình thật sự giống Cố Yến Tranh. Kỷ Cẩn sống hai mươi năm, quen biết Thẩm Quân sơn mười sáu năm, lần thứ nhất cảm thấy sống chung phòng với Thẩm Quân Sơn thật sự quá đau khổ, buổi tối đi ngủ đều mặc hai cái quần, trong lúc mơ mơ màng màng, nghĩ tới Thẩm Quân Sơn liền lập tức ngồi dậy, thần kinh luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ.Thế nhưng cứ chịu đựng cũng không phải là giải pháp, Kỷ Cẩn quyết định hành động sử dụng liều thuốc mạnh, đưa Thẩm Quân Sơn đến hộp đêm, hộp đêm này tương đối đặc trưng, chỉ tiếp khách nam, nhân viên cấp dưới phục vụ cũng đều là nam. Nhân thời cơ này nhất định phải khảo sát được Thẩm Quân Sơn đang nghĩ gì, xử lý và xử lý xong đại sự cả đời cho Thẩm Quân Sơn, bản thân Kỷ Cẩn cũng hoàn toàn có thể yên tâm. Ban đầu vô cùng thuận tiện, Thẩm Quân Sơn xuất hiện liền thu hút ánh nhìn của một đám con trai, cho tới lúc một nhân viên phục vụ xoa xoa cánh tay Thẩm Quân Sơn, bị Thẩm Quân Sơn đấm một phát văng ra xa. Kỷ Cẩn chỉ hoàn toàn có thể trơ mắt nhìn vẻ mặt đáng sợ đó, Thẩm Quân Sơn chán ghét phủi phủi tay, trực tiếp đi ra ngoài. Xem ra, là vì bản thân tâm ý quá nhiều rồi ! viên đá trong tâm Kỷ Cẩn ở đầu cuối cũng hoàn toàn có thể buông xuống, lúc đi ngủ cũng mạnh mẽ và tự tin cởi bỏ cái quần dư thừa kia.Đến tận ngày hôm nay khi tận mắt tận mắt chứng kiến ánh nhìn Thẩm Quân Sơn nhìn Tạ Lương Thần, Kỷ Cẩn mới muộn màng hiểu ra, Thẩm Quân Sơn nói, giống với Cố Yến Tranh, tức là giống ở đoạn họ đều thích Tạ Lương Thần. Nhưng câu nói này, Kỷ Cẩn không đủ can đảm nói với Tạ Lương Thầm, anh ta sợ sẽ dọa người chạy mất, có khi Tạ Lương Thần sẽ ngồi tàu hỏa xuyên đêm trở lại Bắc Bình. Thẩm Quân Sơn sau khi nghĩ thông suốt, trở lại không tìm kiếm được người, kĩ năng sẽ đánh chết anh ta. Kỷ Cẩn nói một tràng, hầu hết là kể khổ, Tạ Tương nghe cả buổi trời, chỉ nhận được duy nhất một tin hữu dụng : nguyên nhân Thẩm Quân Sơn biểu hiện kỳ quái đó đó là bản thân anh có khúc mắc không thể xử lý và xử lý. Tạ Tương ôm chậu cùng Kỷ Cẩn trở lại ký túc xá. Nghe thấy Kỷ Cẩn dắt Thẩm Quân Sơn đi đến loại hộp đêm đó, trong tâm cô có chút lo ngại, kỳ vọng chuyện ở hộp đêm không trở thành đả kích lớn riêng với Thẩm Quân Sơn, chỉ mong sau khi anh quay trở lại trường, hoàn toàn có thể thông thường như trước.Đem chậu về phòng, nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, đã sắp đến thời hạn hẹn với Tiểu Quân, Tạ Tương vội vã chỉnh lại đầu tóc, rửa mặt thật sạch, đi ra ngoài.Trước cửa học viện chuyên nghành, Đàm Tiểu Quân lo ngại nhìn xung quanh. Thấy bóng dáng Tạ Tương, liền nhanh gọn lao đến ôm chặt cổ cô như tìm thấy vị cứu tinh:"Tạ Tương, trưa nay cậu rãnh không ? cùng mình về trường một chuyến."Đàm Tiểu Quân quá kích động, không thể khống chế sức mạnh, Tạ Tương kéo cô thoát khỏi người mình, ôm cổ liên tục ho khan :"Chuyện gì ?"Đàm Tiểu Quân khóc không ra nước mắt :"Hai ngày này, ngày nào tên ngốc Tiểu Tùng cũng tới trường mình tìm cậu, cậu còn không xuất hiện, anh ta sẽ báo công an mất.""Anh ta muốn làm gì ?"Tạ Tương đen mặt, Thẩm Quân Sơn còn chưa trở lại thông thường, Hoàng Tùng đã gây sóng gió. Tiểu Quân lôi cô một mạch đến trường nữ Tân Hoa :"Thiên tài mới hiểu nổi, hỏi cũng không chịu nói, cứ đứng đó cười khúc khích, ngày nào tôi cũng thấy ác mộng với khuôn mặt đó, mình mặc kệ, cậu xử lý và xử lý đi."Ngay lúc đó, một chiếc xe mui trần từ cổng học viện chuyên nghành chạy ra, tạm ngưng cạnh hai người. Cố Yến Tranh ló đầu cười híp mắt :"Hai vị đây, xin hỏi muốn đi đâu ?""Ai cần anh lo."Xưa nay, thái độ bên phía ngoài của Tạ Tương riêng với vị công tử ngông nghênh này chưa bao giờ thay đổi. Cô véo anh một chiếc thật mạnh, lôi Tiểu Quân đi về phía trước. Tiểu Quân vẫn đang giãy dụa, liều mạng muốn chui vào xe Cố Yến Tranh, ngày hôm nay cô mang giày búp bê, có sẵn xe ngồi, vì sao lại phải đi dạo ? Cố Yến Tranh nhìn thấy vẻ mặt phẩn nộ của Tạ Tương, xuống xe đi đến trước mặt cô, nhẫn nhịn hỏi :"Tại sao vừa thấy anh là thối mặt ? anh đắc tội với em nơi nào ?"Tạ Tương đè nén tức giận :"Có phải anh nói với Thẩm Quân Sơn là thích tôi không ?"Giọng cô không lớn không nhỏ, những học viên xung quanh đều cả kinh, nghiêng đầu nghe ngóng. Tiểu Quân ý thức được xem nghiêm trọng của chuyện này, rón ra rón rén từ trong xe leo ra, đứng sau sống lưng Tạ Tương, không đủ can đảm lên tiếng. Cố Yến Tranh còn tưởng chuyện gì, vừa nghe thấy Tạ Tương vì chuyện này mà tức giận liền thay đổi tư thế, một tay cho vào túi, tựa vào xe, cười như không cười, đắc ý nhìn Tạ Tương, dường như rất hài lòng với hành động của tớ :"Thì sao ? Anh chỉ muốn tốt cho em thôi, giúp em ngăn ngừa hoa đào xung quanh."Tạ Tương biết rõ, hành vi của Cố Yến Tranh là không đúng, nhưng không thể nói được lời nào, chỉ hoàn toàn có thể trợn mắt tức giận :"Anh ..."Cố Yến Tranh bật cười :"Thẩm Quân Sơn ngày ngày quấn lấy em, anh nói rõ ràng với cậu ta, để cậu ta biết khó mà lui, như vậy không được sao ?"Đàm Tiểu Quân nhìn hai người vì chuyện này mà cãi nhau, cảm thấy không khí giữa bọn họ vô cùng thời gian quái, nhưng kỳ quái ở nơi nào, cô lại không nói được, đành kéo kéo tay áo Tạ Tương, Tạ Tương vẫn đang tức giận :"Là anh cố ý"
Cố Yến Tranh nhướn mày :"Đúng vậy, anh ăn ngay nói thẳng, cậu ta không chịu nổi thì biết trách ai ?"Tạ Tương cảm thấy mình đang tốn hơi thừa lời, rất muốn túm lấy Cố Yến Tranh tẩn cho một trận, nhưng tiềm năng hai bên cách xa, xem xét thiệt hơn, nghĩ đến chuyện Hoàng Tùng đang chờ mình, Tạ Tương hừ một tiếng, kéo Tiểu Quân rời đi. Cố Yến Tranh thấy cô lại bỏ chạy, đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu Tạ Tương chạy khỏi anh, thành thói quen mất rồi, anh vốn nghĩ, bỏ chạy ư ? sớm muộn gì rồi cũng trở lại thôi, trốn không khỏi tay anh đâu. Thế nhưng hai chân vẫn theo bản năng đuổi theo :"Này ! Anh đưa hai người đi."Tạ Tương không vấn đáp, Cố Yến Tranh bước theo mấy bước, ở đầu cuối lại trơ mắt nhìn Tạ Tương ra đi, cười nhẹ một tiếng, nhìn nhìn xung quanh, thời gian hiện nay nụ cười trên mặt thiếu gia đã biến mất, lạnh lùng hét lên một câu :"Nhìn cái gì !"Đám người vây quanh sợ hãi chạy mất hút.Lúc này trên xe kéo, trong tâm Tạ Tương vẫn đang mắng Cố Yến Tranh, lần này quả thật vô cùng quá đáng, hù dọa Thẩm Quân Sơn phải trở lại nhà không nói, còn khiến cô mất mặt trước nhiều người như vậy, tội này sẽ không còn thể tha.Trước cổng trường nữ Tân Hoa, từ xa, hai người đã nhìn thấy khuôn mặt đầy mong đợi của Hoàng Tùng. Tạ Tương và Đàm Tiểu Quân vội vàng thanh toán tiền xe rồi lẻn vào trường từ cửa sau. Tạ Tương thay váy, chỉnh lại đầu tóc, bước nhanh ra cửa. Hoàng Tùng nhìn thấy cô, vui vẻ vẩy tay, Tạ Tương hít một hơi thật sâu, bước lên phía trước, nói :"Tiểu Quân nói anh tìm em mấy ngày rồi, có chuyện gì không ?"Hoàng Tùng nghe cô hỏi như vậy, khắp cơ thể mềm nhũn, trong tâm như bị mèo cào, anh ta cúi đầu, khuôn mặt ngâm đen ửng đỏ. Tạ Tương dụi mắt, không phải cô nhìn lầm đó chứ ? Hoàng Tùng và lại xấu hổ ! "Cũng không còn chuyện gì quan trọng."Hoàng Tùng đưa chiếc hộp nhỏ trong tay đến trước mặt Tạ Tương :"Cái này .. cho em."Nói xong, liền ngượng ngùng chạy mất hút. Tạ Tương nhất thời kinh ngạc, ngơ ngác nhìn theo. Hoàng Tùng phát huy kĩ năng chạy cự ly 100 mét, chỉ vài giây đang không thấy tăm hơi, để lại một mình Tạ Tương đứng đó, chiếc hộp trong tay như nặng ngàn cân.Khóa học buổi chiều vô cùng nhàm chán, Quách Thư Đình uống say nằm trên ghế ngáy khò khò, đám học viên nhốn nha nhốn nháo. Tạ Tương lẳng lặng đọc sách, ánh nhìn vẫn không ngừng nghỉ liếc về vị trí Cố Yến Tranh, nơi đó trống không, không biết Cố Yến Tranh bận chuyện gì, trong cả giờ lên lớp cũng vắng mặt. Tiếng chuông vang lên, Tạ Tương chán nản cất quyển sách, đến nhà ăn lãnh phần cơm, trở lại ký túc xá. Bóng đêm mát lạnh, ánh trăng yên ả lạ thường, đèn đường từng chiếc bật sáng, Tạ Tương đứng dưới lầu, phát hiện phòng tôi đã sáng đèn, trong lòng có một chút ít ấm áp. Đẩy cửa, cửa bị khóa. Tạ Tương sử dụng chìa khóa của tớ Open bước vào. Trong phòng không còn bóng hình Cố Yến Tranh, hiên chạy cửa số vẫn đóng kín, không khí không thoát ra ngoài, ngột ngạt, nóng bức. Mở hiên chạy cửa số, Tạ Tương ngồi bên bàn học tập chậm rãi ăn cơm, hay là Cố Yến Tranh lại không xoay về, chắc là lại ngủ bên phía ngoài rồi. Chiếc hộp nhỏ Hoàng Tùng tặng cô vẫn nằm trong ngắn kéo. Tạ Tương trịnh trọng lấy ra, chiếc hộp được trang trí rất xinh đẹp, trên nền giấy màu hồng còn tồn tại một chiếc nơ to bằng lụa, xem ra Hoàng Tùng vô cùng thật lòng. Trong hộp, chiếc kẹp tóc hình bướm lẳng lặng nằm đấy , thân bướm làm bằng bạc lấp lánh kim cương, đôi cánh trang trí bởi bảo thạch hình giọt nước, Tạ Tương vừa nhìn đã nhận được ra, đây đó đó là chiếc kẹp tóc Quách Thư Đình lấy ra hôm đó. Cô cắn răng, đặt lại chiếc hộp vào ngăn kéo. Tấm lòng của Hoàng Tùng riêng với "Tạ Hương" khiến cô có chút sợ hãi, nhưng cô chẳng có cách nào lý giải với Hoàng Tùng, cô thầm nghĩ, nhất định, nhất định phải tìm thuở nào cơ để "Tạ Hương" rời khỏi Thuận Viễn, cắt đứt tâm tư nguyện vọng của Hoàng Tùng.Thẩn thờ nhìn ra hiên chạy cửa số, ngọn gió khẽ thổi, từng đợt va vào rèm. Cảm giác trong tâm Tạ Tương thời gian hiện nay vô cùng rất khó chịu. Cứ ngơ ngác như vậy một hồi lâu, trăng đã treo cao trên đỉnh đầu, đêm nay có lẽ rằng Cố Yến Tranh sẽ không còn về, không khí trở lạnh, thấm vào từng tấc da thịt, thấm vào tim Tạ Tương.Trên bệ hiên chạy cửa số trống trơn bỗng xuât hiện một cánh tay, trên tay là một con rối, áo khoác ngoài màu đen, mái tóc ngắn ngủn, trên cổ còn quấn chiếc khăn quàng màu xám. Con rối lên tiếng :"Chào buổi tối, Tạ Tương !"Tạ Tương bị dọa nhảy cẩn lên, theo bản năng lùi về phía sau, đến khi nghe rõ giọng nói này, mới đi đến gần hiên chạy cửa số, thận trọng quan sát bàn tay kia. Lúc này, lại thêm một bàn tay và một con rối khác xuất hiện, con rối này còn có hai chiếc đuôi sam thật dài, người mặc một chiếc áo màu hồng phấn, phía dưới là chiếc quần dài màu xanh nhạt. Con rối nữ đưa sống lưng về phía con rối nam, hừ mạnh một tiếng. con rối nam không hề nản lòng, lắc lắc khung hình nói :"Em còn giận anh sao ?"Con rối nữ cũng lắc lắc khung hình :"Không để ý đến anh.""Vì sao ?""Vì anh đáng ghét."Tạ Tương ngồi xem bọn họ màn biểu diễn, thời gian hiện nay cô mới phát hiện hóa ra y phục trên người hai con rối đó đó là quần áo của cô và Cố Yến Tranh lúc ở Bắc Bình. Tạ Tương mỉm cười, không ngờ Cố Yến Tranh lại nhớ rõ đến vậy. Con rối nam nhích lại gần, to giọng nói :"Anh chỉ đùa với em thôi, đừng giận anh mà, anh tặng em một quả táo."Con rối nam nằm bò bên hiên chạy cửa số, giọng nói mang chút lo ngại :"Mau lấy đi."Tạ Tương phối hợp cầm quả táo,con rối nam lắc lắc thân thể, đắc ý nói :"Em nhận rồi thì không được giận nữa đâu.""Được rồi, lần này tha thứ cho anh." – Con rối nữ vấn đáp một cách sảng khoái."Em tha thứ rồi nhưng chị của em vẫn còn đấy giận, em hỏi cô ấy giúp anh đi."Con rối nữ đến gần Tạ Tương:"Chị cũng tha thứ cho anh ấy đi, đã có được không ? anh ấy không cố ý làm chị giận đâu."Giọng Cố Yến Tranh có chút nhẫn nhịn, có chút đáng thương cầu hòa, nhưng còn tồn tại cả chút gian xảo, cũng như chính bản thân mình anh, luôn thích dùng bộ dạng lòe loẹt để che giấu nội tâm. Tạ Tương tâm tình tốt lên một chút ít, cũng chẳng muốn tiếp tục làm khó anh :"Được rồi, nể mặt em, chị cũng tha cho anh ấy, nhưng lần sau không được tái phạm nữa."Hai con rối hoàn thành xong thiên chức, nhanh gọn biến mất không hề bóng hình. Thay vào đó là khuôn mặt tươi cười của Cố Yến Tranh :"Thật không ? Không còn giận anh nữa đúng không ạ ?"Anh cười cong cong đuôi mắt, bộ dạng vô cùng hài lòng. Tạ Tương nhìn anh, nhìn khuôn mặt tuấn tú, nhìn hàng mi dài, nhìn con người toàn thân đều toát ra sự vui vẻ ấy, lòng cô mềm nhũn, không tự chủ được, cũng nhoẽn miệng cười :"Tất nhiên rồi, tôi là người khoan hồng độ lượng mà."
Vừa thấy tâm tình Tạ Tương tốt lên, lòng Cố Yến Tranh cũng nhẹ nhàng hơn, lại khởi đầu lý sự :"Phải không đó ? nhìn bên phía ngoài không nhìn ra được."Tạ Tương đứng lên, vung tay định đánh anh, Cố Yến Tranh né sang một bên, cạnh hiên chạy cửa số lung lay, suýt nữa thì ngã xuống, Tạ Tương vội vàng lao đến, khom sống lưng túm chặt tay anh, thời gian hiện nay cô mới phát hiện, Cố Yến Tranh đang đứng trên một chiếc thang, hai con rối khi nãy đã rơi xuống đất. Tạ Tương bị loại tạp kỹ đu người trên không này của Cố Yến Tranh làm cho hết hồn hết vía, còn Cố Yến Tranh vẫn không thay đổi bộ dạng chẳng có việc gì đáng lo ngại."Anh mau xuống đi, Ký túc xá sắp ngừng hoạt động rồi.""Đóng cửa thì anh trèo vào.""Anh không sợ bị giáo quan thấy sao ?"Phối hợp cùng lời nói của Tạ Tương, một luồng ánh sáng soi tới, cách đó không xa vang lên âm thanh đòi mạng của Lữ Trung Hân :"Này ! là ai ? Ai ở trên đó ?""Em đúng là miệng quạ mà."Cố Yến Tranh kinh hãi, nhanh gọn dọc theo cầu thang bò xuống. Tạ Tương che đầu, không quên thúc giục Cố Yến Tranh :"Đừng quên cất cái thang."Cố Yến Tranh xuống đến mặt đất, khiêng thang bỏ chạy. Lữ Trung Hân giơ đèn pin đuổi theo, âm thanh xuyên màn đêm, vang vọng cả sân trường :"Đứng lại ! không được chạy."Các học viên dựng tai lên lắng nghe, đèn ký túc xá từng cái từng cái bật sáng chiếu lên hai bóng hình rượt đuổi nhau. Chạy tới chạy lui, cuối cùng Cố Yến Tranh vẫn bị Lữ Trung Hân bắt được. Bị phạt khiêng thang đứng lên ngồi xuống năm trăm lần. Tạ Tương gục bên bệ hiên chạy cửa số ngắm hai bóng hình đối lặp, một Lữ Trung Hân thần thái nghiêm nghị, một Cố Yến Tranh nửa sống nửa chết. Âm thanh quen thuộc, con người quen thuộc đã trở lại, Tạ Tương từ từ cảm thấy tâm trạng nhẹ nhàng hơn, cô chợt nghĩ, môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường như vậy thật tốt, tốt đến mức khiến cô cười thật lâu, ngây ngốc nhìn hình ảnh náo nhiệt bên phía ngoài hiên chạy cửa số. Đến lúc Cố Yến Tranh quay trở lại, Tạ Tương mới lên giường đi ngủ, vì vậy tối nay cô ngủ khá muộn. Ngày hôm sau rời giường, mặt trời đã treo lên ngọn cây, tuy nhiên vẫn muốn nằm thêm chốc lát, nhưng dạ dày trống rỗng đã reo hò kháng nghị. Rửa mặt qua loa, Tạ Tương như một chiếc xác không hồn lê bước tới phòng ăn, ngồi cạnh hiên chạy cửa số vội vã chén một tô mì bò, sợi mì trắng ngâm mình trong nước trong nước canh màu hồng nhạt, hòa cùng những viên bò nâu nâu đỏ đỏ , chỉ nhìn thôi đã khiến người ta không thể nào kềm chế. Hít sâu một hơi, Tạ Tương xoa xoa đôi tay, vừa chạm đến chiếc đũa đã cảm nhận được một luồng gió từ phía sau lướt qua, phá mất cảm xúc ăn uống :"Tiểu Tùng, cậu chạy vội như vậy làm gì ?" – Cô nheo mắt Hoàng Tùng nghe tiếng, xoay đầu lại, hơi nhăn nhó nhìn Tạ Tương :"Tôi, tôi có hẹn bạn ăn cơm.""Hẹn ai ?"Mí mắt Tạ Tương giật giật, cảm thấy có chuyện gì đó chẳng lành, quả nhiên vẻ mặt Hoàng Tùng ngượng ngùng :"Em gái cậu, Tạ Hương.""Hả?"Tạ Tương đứng lên, hai tay chống lên bàn :"Sao tôi không biết ? nó nhận lời cậu ?""Hôm qua tôi đến trường học, nhờ cô quản trị và vận hành ký túc xá gửi thư cho em ấy, kỳ lạ là cô giáo nói ở đó vốn không còn người nào tên Tạ Hương. Lương Thần, em gái cậu dùng tên khác để nhập học hả ? Tạ Hương là tên thường gọi lúc nhỏ ?"Xong rồi ! Ngay cả tên ngốc này cũng phát hiện ra đầu mối. Tạ Tương vội vàng thay đổi đề tài :"Thời gian không hề sớm, cậu mau đi đi, nếu không ...... Hương Hương sẽ phải đợi cậu."Hoàng Tùng chẳng hề nghi ngờ :"Đúng đó, tôi đi trước kia, hội ngộ sau."Nhìn bóng sống lưng Hoàng Tùng rời đi, nụ cười Tạ Tương vụt tắt, ánh nhìn như đưa đám nhìn tô mì bò, kềm lòng, cắn răng chạy ra ngoài, thay quần áo con gái.Lúc đến dưới lầu ký túc xá trường nữ Tân Hoa, Hoàng Tùng và cô quản trị và vận hành đang tranh luận. Tạ Tương vội vàng chạy tới lôi Hoàng Tùng đi, đến tận khi thoát khỏi cổng trường mới buông anh ta ra. Hoàng Tùng kinh hỉ nhìn cô nhưng vẫn không quên nghi ngại trong tâm:"Tại sao cô quản trị và vận hành ký túc xá nói trong trường không mang tên em ?"Tạ Tương mặt không đổi tim không nhảy :"Anh không cho cô ấy phúc lợi, cô ấy sẽ nói không còn người anh cần tìm""Thì ra là vậy."Hoàng Tùng làm rõ, lôi trong túi ra hai tấm vé đưa tới trước mặt Tạ Tương :"Có một đoàn múa ba lê từ Bắc Bình đến màn biểu diễn, chiều nay một giờ rưỡi ở rạp Thái Bình diễn vở "Lương Chúc", anh nhờ bạn bè mua được hai vé."Tạ Tương có chút ngại ngùng, hơn thế nữa là vừa mừng vừa lo, từ nhỏ đến lớn, cô đều học múa ba lê, còn múa rất tốt, nhưng Tính từ lúc lúc Tạ Lương Thần xẩy ra chuyện, cô không múa nữa, thay vào này lại đến Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa cầm súng. Lần này, thật sự không chống lại được sự mê hoặc của vở diễn. Tạ Tương thầm nghĩ đây sẽ là lần ở đầu cuối. Thế là trước tiên cùng Hoàng Tùng ăn cơm tiếp theo đó đến rạp hát.Nếu nói rạp Thái Bình là đệ nhất rạp hát ở Thuận Viễn cũng không ngoa. Xây dựng từ mấy thập niên trước, lưu truyền đến hiện tại. Bên trong rạp hát được sắp xếp dạng phổ thông, ở giữa là một sân khấu rất to, hai tấm màn đỏ phủ xuống che lại hậu trường. Dưới sân khấu, ghế ngồi được sắp xếp ngay hàng thẳng lối, từng hàng dọc, từng hàng ngang thẳng tắp, chỉ có hai lối đi nhỏ ở giữa. Người đến đây xem màn biểu diễn, bất luận là gia thế hiển hiển hách, có quyển có thế hay phú thương chính khách, hay tầng lớp bình nhân đều được xếp ngồi chung một chỗ, không phân biệt đối xử. Lúc hai người vào rạp, bên trong vẫn là một mảng yên ắng, khán phòng không một bóng người, chỉ có mấy diễn viên đang tập luyện trên sân khấu. Tạ Tương nhìn đồng hồ đeo tay, hai người thế và lại đến sớm một tiếng, bất đắc dĩ phải ngồi chờ. Vì đến sớm, rạp hát không còn ai, cô và Hoàng Tùng bỗng trở nên vô cùng nổi trội. Các diễn viên đang tiến hành sẵn sàng sẵn sàng mọi thứ cho vở diễn, có người mang đạo cụ, có người đi lại trên sân khấu, Tạ Tương nhìn vài lần, nhận ra mấy khuôn mặt quen thuộc. Chẳng bao lâu, cô nghe thấy có người gọi tên mình. Tạ Tương giương mắt nhìn, vậy và lại gặp bạn cô – Mạnh Thần Châu. Anh ta là học trưởng của Tạ Tương ở Bắc Bình, không những biết Tạ Tương mà còn biết Tạ Lương Thần, nếu để anh ta lỡ miệng, chuyện này hoàn toàn có thể bị lộ ngay lập tức "Tạ Tương, sao em ở đây ?"Nhìn vẻ mặt kinh hỉ của Mạnh Thần Châu, Tạ Tương vội vàng đi đến kéo anh ta sang một bên. Hoàng Tùng dù rất tò mò nhưng vẫn không đi theo, ngoan ngoãn ngồi một chỗ chờ đón. Tạ Tương vừa trò chuyện với Mạnh Thần Châu vừa tìm cớ đường đường chính chính dắt Hoàng Tùng rời khỏi đây. Lúc này cô đã hoàn toàn thức tỉnh, đoàn múa này đích thực là đoàn múa mà cô từng tham gia, tuy nhiên hiện tại đã có nhiều người mới những quá nhiều người cũ vẫn nhận ra cô, Tạ Tương không thể ở lâu. Đang xem xét làm thế nào để kết thúc câu truyện, trên sân khấu bỗng xuất hiện tiếng hét của một cô gái. Mặt Mạnh Thần Châu đại biến, nhanh gọn chạy lên sân khấu, cô nàng ôm mắt cá chân ngã nhào trên mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, mồ hôi trên trán chảy xuống, miệng không ngừng nghỉ kêu đau.
Tận dụng thời cơ, Tạ Tương xoay người kéo Hoàng Tùng, vừa định chạy đi đã biết thành Mạnh Thần Châu gọi lại. Vừa nhìn Tạ Tương trong đầu anh ta đã lóe lên ý tưởng, chẳng phải là vì ông trời sắp xếp sao ? Mạnh Thần Châu đi một mạch đến trước mặt hai người, không lý giải một lời, kéo Tạ Tương vào phòng hóa trang phía sau sân khấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com