/*! Ads Here */

Bài học rút ra từ câu chuyện các chú có báo không Mới nhất

Mẹo về Bài học rút ra từ câu truyện những chú có báo không Mới Nhất

You đang tìm kiếm từ khóa Bài học rút ra từ câu truyện những chú có báo không được Update vào lúc : 2022-04-28 00:38:15 . Với phương châm chia sẻ Thủ Thuật về trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết Mới Nhất. Nếu sau khi Read tài liệu vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comment ở cuối bài để Mình lý giải và hướng dẫn lại nha.

Chủ tịch Hồ Chí Minh - một con người sinh ra từ chân lí - người Việt Nam đẹp tuyệt vời nhất. Người đã ra đi “Phòng lặng rèm buông tắt ánh đèn” nhưng cuộc sống, sự nghiệp và tấm gương đạo đức của Người đang trở thành bất tử. Người là kết tinh và toả sáng những gì ưu tú nhất, tốt đẹp tuyệt vời nhất của trí tuệ và đạo đức Việt Nam. Phẩm chất và đạo đức của Người mãi mãi là tấm gương sáng ngời cho dân tộc bản địa Việt Nam noi theo.Trong từng vần thơ câu ca cũng từng viết: “Tháp Mười đẹp tuyệt vời nhất bông sen/ Việt Nam đẹp tuyệt vời nhất mang tên Bác Hồ”. Ngày nay. Bác đã ra đi nhưng những gì là giá trị đạo đức, là truyền thống quý báu của Bác vẫn mãi là tấm gương sáng ngời cho nhân dân và nhân loại soi sáng. Với những mẩu chuyện ngắn sau này sẽ giúp. bạn cảm nhận hơn về vị cha già kính yêu của dân tộc. Từ đó, biết trân trọng hơn từng phút giây được sống và được làm theo lời Bác.

1 1708


2 681


Tháng 7, Bộ Chính trị họp ra nghị quyết về việc tổ chức triển khai 4 ngày lễ lớn của năm: ngày xây dựng Đảng, ngày Quốc khánh, ngày sinh Lênin và ngày sinh của Bác. Sau khi Báo Nhân dân đăng tin nghị quyết này, Bác đọc xong liền cho mời mọi người đến để góp ý kiến: “Bác chỉ đồng ý 3/4 nghị quyết. Bác khước từ đưa ngày 19-5 là ngày kỷ niệm lớn trong năm tiếp theo. Hiện nay, những cháu thanh thiếu niên đã sắp bước vào năm học mới, giấy mực, tiền bạc dùng để tuyên truyền về ngày sinh nhật của Bác thì những chú nên dành để in sách giáo khoa và mua dụng cụ học tập cho những cháu, khỏi tiêu tốn lãng phí”.

Bài học kinh nghiệm:

- Câu chuyện trên nhắc nhở toàn bộ chúng ta phải ghi nhận tự nhìn lại mình, phải sống giản dị, chân thực và tiết kiệm chi phí, nhắc nhở bản thân nên phải ra sức phấn đấu, tu dưỡng và rèn luyện đạo đức, đấu tranh chống lại lối sống tham ô tiêu tốn lãng phí. Tiết kiệm từ cái nhỏ đến cái lớn, không xa xỉ, hoang phí, bừa bãi, phô trương, hình thức. Biết cân đối, tiêu pha có kế hoạch, có tính toán, xem xét khá đầy đủ những yếu tố, nhằm mục đích giảm sút hao phí trong quy trình sản xuất, trong hoạt động và sinh hoạt giải trí nhưng vẫn đạt được tiềm năng, trách nhiệm đưa ra.

- Trong thực tiễn toàn bộ chúng ta đơn thuần và giản dị chỉ là tắt một chiếc quạt, tắt một chiếc đèn, khóa lại một vòi nước lúc không sử dụng; tận dụng sử dụng hiệu suất cao thời hạn, một tờ giấy, một cây viết,... cũng là học tập theo tấm gương của Bác chỉ đơn thuần và giản dị những việc đấy cũng làm góp thêm phần giữ gìn tài sản của công góp thêm phần giúp dân giàu, nước mạnh, xã hội dân chủ công minh văn minh.


Năm 1945, mở đầu bài rỉ tai tại lễ tốt nghiệp khoá V Trường huấn luyện cán bộ Việt Nam, Chủ tịch Hồ Chí Minh thẳng thắn góp ý: “Trong giấy mời tới đây nói 8 giờ khởi đầu, giờ đấy là 8 giờ 10 phút rồi mà nhiều người vẫn chưa tới. Tôi khuyên anh em phải thao tác cho đúng giờ, vì thời hạn quý báu lắm”.Cũng về giờ giấc, trong kháng chiến chống Pháp, một đồng chí sĩ quan cấp tướng đến thao tác với Bác chậm 15 phút, tất yếu là có nguyên do: Mưa to, suối lũ, ngựa không qua được.

Bác bảo:

-Chú làm tướng mà chậm đi mất 15 phút thì bộ đội của chú sẽ hiệp đồng sai bao nhiêu? Hôm nay chú đã chủ quan không sẵn sàng sẵn sàng đủ phương án, nên chú không giành được dữ thế chủ động”.

Một lần khác, Bác và đồng bào phải đợi một đồng chí cán bộ đến để khởi đầu cuộc họp.

Bác hỏi:

-Chú đến muộn mấy phút?

- Thưa Bác, chậm mất 10 phút ạ!

- Chú tính thế không đúng, 10 phút của chú phải nhân với 500 người đợi ở đây.

Năm 1953, Bác quyết định hành động đến thăm lớp chỉnh huấn của anh em trí thức, lúc đó đang bước vào cuộc đấu tranh tư tưởng gay go. Sắp đến giờ lên đường bỗng trời đổ mưa xối xả. Các đồng chí thao tác cạnh bên Bác đề xuất kiến nghị cho hoãn đến một buổi khác. Có đồng chí còn đề xuất kiến nghị triệu tập lớp học ở một khu vực gần nơi ở của Bác… Nhưng bác khước từ:

- Đã hẹn thì phải đến, đến cho đúng giờ, đợi trời tạnh thì đến bao giờ? Thà chỉ mình bác và vài chú nữa chịu ướt còn hơn để cả lớp phải chờ uổng công!.

Thế là Bác lên đường đến thăm lớp chỉnh huấn đúng lịch trình trong tiếng reo hò sung sướng của những học viên…Bác Hồ của toàn bộ chúng ta quý thời hạn của tớ bao nhiêu thì cũng quý thời hạn của người khác bấy nhiêu. Chính vì vậy, trong suốt cuộc sống Bác không để bất kể ai đợi mình. Sự quý trọng thời hạn của Bác thực sự là tấm gương sáng để toàn bộ chúng ta học tập.

Bài học kinh nghiệm:

- Quỹ thời hạn của con người hạn chế. Người ta hoàn toàn có thể làm lại một chiếc nhà, một con phố,… nhưng không thể lấy lại được một tích tắc thời hạn đã mất đi. Thời gian quý hơn vàng, bạc. Vì vậy tiết kiệm chi phí thời hạn là tiết kiệm chi phí thông minh, văn minh nhất. Mỗi người đều hoàn toàn có thể tiết kiệm chi phí được thời hạn của tớ: đó là thao tác phải có kế hoạch rõ ràng, rõ ràng; thao tác ngăn nắp, ngăn nắp; thày cô sẵn sàng sẵn sàng bài chu đáo trước lúc lên lớp, lên lớp đúng giờ, sử dụng hiệu suất cao giờ học; sẵn sàng sẵn sàng nội dung tốt trước lúc tiến hành tổ chức triển khai hội họp, tiếp dân,... Đó đó đó là tiết kiệm chi phí thời hạn của tớ và của mọi người.


Buổi đầu kháng chiến chống Pháp, có một đồng chí cán bộ Trung đoàn thường hay quát mắng chiến sỹ. Đồng chí này đã từng làm giao thông vận tải lối đi bộ, bảo vệ Bác đi ra quốc tế trước Cách mạng tháng Tám.

Được tin nhân dân phản ánh về đồng chí này, một hôm, Bác cho gọi lên Việt Bắc. Bác dặn trạm đón tiếp, dù đồng chí này còn có đến sớm, cũng giữa trưa mới cho đồng chí ấy vào gặp Bác.

Trời ngày hè, nắng chang chang, đi dạo đúng ngọ nên đồng chí Trung đoàn vã cả mồ hôi, người như bốc lửa. Đến nơi, Bác đã chờ sẵn. Trên bàn đặt hai cốc nước, một cốc nước sôi có ý chừng vừa như mới rót, bốc hơi nghi ngút, còn cốc kia là nước lạnh.

Sau khi chào hỏi xong, Bác chỉ vào cốc nước nóng nói:

- Chú uống đi.

Đồng chí cán bộ kêu lên:

- Trời! Nắng thế này mà Bác lại cho nước nóng làm thế nào cháu uống được.

Bác mỉm cười:

- À ra thế. Thế chú thích uống nước nguội, mát không?

- Dạ có ạ.

Bác nghiêm nét mặt nói:

- Nước nóng, cả chú và tôi đều không uống được. Khi chú nóng, cả chiến sỹ của chú và cả tôi cũng không tiếp thu được. Hòa nhã, điềm đạm cũng như cốc nước nguội dễ uống, dễ tiếp thu hơn.

Hiểu ý Bác giáo dục, đồng chí cán bộ nhận lỗi, hứa sẽ sửa chữa thay thế.

Bài học kinh nghiệm:

- Câu chuyện đã cho ta hiểu sự quan tâm của Bác đến cách quản trị và vận hành con người, một bài học kinh nghiệm tay nghề về tâm ý và cách ứng xử thâm thúy, khôn khéo và thâm thúy cho toàn bộ toàn bộ chúng ta. Khi giận giữ rất dễ dàng mất trấn áp bản thân mình, khi giận lên toàn bộ chúng ta hoàn toàn có thể làm nhiều việc mà không tâm ý đến hậu quả của nó, hoặc đưa ra một số trong những quyết định hành động không mấy sáng suốt, nói ra những điều tránh việc… chỉ để thỏa mãn nhu cầu cơn giận. Tồi tệ hơn, vì cơn giận bạn hoàn toàn có thể vô tình làm tổn thương đến những người dân xung quanh. Lưu lại trong ký ức của tớ một hình ảnh không tốt đẹp về bạn. Vì vậy, trong mọi trường hợp hãy thật bình tĩnh, xử lý khôn khéo trường hợp để đã có được kết quả tốt nhất.


Đôi dép của Bác “Ra đời’’ vào năm 1947, được ‘’sản xuất’’ từ một chiếc lốp xe hơi quân sự chiến lược của thực dân Pháp bị bộ đội ta phục kích tại Việt Bắc. Đôi dép đo cắt không dày lắm, quai trước to bản, quai sau nhỏ rất vừa chân Bác.

Trên đường công tác thao tác, Bác nói vui với những cán bộ đi cùng:

- Đây là đôi hài vạn dặm trong truyện cổ tích rất mất thời hạn rồi... Đôi hài thần đất, đi đến đâu mà chẳng được.

Gặp suối hoặc trời mưa trơn, bùn nước vào dép khó đi, Bác tụt dép xách tay. Đi thăm bà con nông dân, sải chân trên những cánh đồng đang cấy, đang vụ gặt, Bác lại xắn quần cao lội ruộng, tay xách hoặc nách kẹp đôi dép...

Mười một năm rồi vẫn đôi dép ấy... Các chiến sỹ cảnh vệ đã và đang đôi ba lần “xin’’ Bác đổi dép nhưng Bác bảo “vẫn còn đấy đi được’’.

Cho đến lần đi thăm Ấn Độ, khi Bác lên máy bay, ngồi trong buồng riêng thì mọi người trong tổ cảnh vệ lập mẹo dấu dép đi, để sẵn một đôi giầy mới...

Máy bay hạ cánh xuống Niu-đê-li, Bác tìm dép. Mọi người thưa:

- Có lẽ đã cất xuống khoang hàng của máy bay rồi... Thưa Bác....

- Bác biết những chú cất dép của Bác đi chứ gì. Nước ta còn không được độc lập hoàn toàn, nhân dân ta còn trở ngại vất vả, Bác đi dép cao su nhưng bên trong lại sở hữu đôi tất mới thế là đủ lắm mà vẫn lịch sự - Bác ôn tồn nói.

Vậy là những anh chiến sỹ phải trả lại dép để Bác đi vì dưới đất gia chủ đang nóng lòng chờ đón...

Trong suốt thời hạn Bác ở Ấn Độ, nhiều chính khách, nhà báo, nhà quay phim... rất quan tâm đến đôi dép của Bác. Họ cúi xuống sờ nắn quai dép, thi nhau bấm máy từ nhiều góc nhìn, ghi ghi chép chép... làm tổ cảnh vệ lại phải một phen xem chừng và bảo vệ “đôi hài thần kỳ” ấy.

Năm 1960, Bác đến thăm một cty Hải quân nhân dân Việt Nam. Vẫn đôi dép “thâm niên” ấy, Bác đi thăm nơi ăn, chốn ở, trại chăn nuôi của cty. Các chiến sỹ rồng rắn kéo theo, ai cũng muốn chen chân, vượt lên để được gần Bác hơn. Bác vui cười nắm tay chiến sỹ này, vỗ vai chiến sỹ khác. Bỗng Bác đứng lại:

- Thôi, những cháu dẫm làm tụt quai dép của Bác rồi...

Nghe Bác nói, mọi người tạm ngưng cúi xuống yên lặng nhìn đôi dép rồi lại ồn ào lên:

- Thưa Bác, cháu, cháu sửa...

- Thưa Bác, cháu, cháu sửa được ạ...

Thấy vậy, những chiến sỹ cảnh vệ trong đoàn chỉ đứng cười vì biết đôi dép của Bác đã phải đóng đinh sửa mấy lần rồi...Bác cười nói:

- Cũng phải để Bác đến chỗ gốc cây kia, có chỗ tựa mà đứng đã chứ! Bác “lẹp xẹp” lết đôi dép đến gốc cây, một tay vịn vào cây, một chân co lên tháo dép ra:

- Đây! Cháu nào giỏi thì chữa hộ dép cho Bác...Một anh nhanh tay giành lấy chiếc dép, giơ lên nhưng ngớ ra, lúng túng. Anh cạnh bên liếc thấy, “vượt vây” chạy biến...

Bác phải giục:

- Ơ kìa, ngắm mãi thế, nhanh lên cho Bác còn đi chứ. Anh chiến sỹ, lúc nãy chạy đi đã trở lại với chiếc búa con, mấy cái đinh.

Xem thêm: Giáo Án Âm Nhạc Mầm Non Chủ Đề Giao Thông, Giáo Án Âm Nhạc Chủ Đề Giao Thông 5

- Cháu, để cháu sửa dép...Mọi người dãn ra. Phút chốc, chiếc dép đã được chữa xong. Những chiến sỹ không được như mong ước chữa dép phàn nàn.

- Tại dép của Bác cũ quá. Thưa Bác, Bác thay dép đi ạ..

Bác nhìn những chiến sỹ nói:

- Các cháu nói đúng... nhưng chỉ đúng có một phần... Đôi dép của Bác cũ nhưng nó mới chỉ tụt quai. Cháu đã chữa lại chắc như đinh cho Bác thế này thì nó còn ‘’thọ’’ lắm! Mua đôi dép khác chẳng đáng là bao, nhưng khi chưa thiết yếu cũng chưa nên... Ta phải tiết kiệm chi phí vì đất việt nam còn nghèo...

Bài học kinh nghiệm:

- Bài học rút ra từ câu truyện: toàn bộ chúng ta học được nơi Bác Hồ lối sống giản dị, tiết kiệm chi phí. Dù ở vị thế càng cao nhưng Người càng giản dị, trong sáng, cả một đời không xa xỉ, hoang phí. Cuộc đời của Bác là tấm gương sáng ngời về đức: Cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư, nếp sống giản dị của Bác đó đó là tấm gương để con cháu toàn bộ chúng ta noi theo.


Trong những ngày sống ở Việt Bắc, mỗi lần Bác đi công tác thao tác, có hai đồng chí đi cùng. Vì sợ Bác mệt, nên hai đồng chí định mang hộ balo cho Bác, nhưng Bác nói:

- Đi đường rừng, leo núi ai mà chẳng mệt, triệu tập dụng cụ cho một người mang đi thì người đó càng chóng mệt. Cứ phân ra từng người mang một ít.

- Các chú đã chia đều rồi chứ?. Hai đồng chí vấn đáp:

- Thưa Bác, rồi ạ.

Ba người lên đường, qua một chặng, mọi người nghỉ chân, Bác đến chỗ đồng chí cạnh bên, xách chiếc balo lên.

- Tại sao balo của chú nặng mà Bác lại nhẹ?

Sau đó, Bác mở cả 3 chiếc balo ra xem thì thấy balo của Bác nhẹ nhất, chỉ có chăn, màn. Bác khước từ và nói:

- Chỉ có lao động thật sự mới đem lại niềm sung sướng cho con người.

Hai đồng chí kia lại phải san đều những thứ vào 3 chiếc balo.

Bài học kinh nghiệm:

- Lúc nào thì cũng vậy, Bác không thích mình làm quan mà chỉ muốn làm nô lệ của nhân dân, Bác luôn muốn mình được bình đẳng như bao người xung quanh. Cả cuộc sống vì dân, vì nước, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã gần như thể quên đi những gì thuộc về bản thân mình. Bác không nêu lên một quyền lợi đặc biệt quan trọng nào cho bản thân mình mà luôn ân cần quan tâm đến những điều nhỏ nhoi, bình dị nhất của mọi người, trong số đó có những cán bộ, chiến sỹ. Bác từng tâm sự: “Một cán bộ muốn có uy thì rất dễ dàng tạo ra nhưng muốn có tín thì rất khó xây dựng”.

- Bác đã nêu một tấm gương sáng ngời không riêng gì có cho dân tộc bản địa ta, cho quả đât, cho ngày hôm nay, tương lai và mãi mãi. Đó là mình vì mọi người, mọi người vì mình. Chúng ta cần biết san sẻ cùng nhau những lúc khó khăn, hoạn nạn, đừng dựa vào quyền cao chức rộng mà đàn áp. kẻ yếu thế. Sống phải công bằng với nhân dân!


Mùa hè năm 1911, Bác đặt chân lên đất Pháp, riêng với Bác, Tính từ lúc thời gian lúc đó mọi việc từ sinh hoạt hằng ngày, tới việc làm, nhằm mục đích tìm ra con phố cứu nước, cứu dân đều phải sử dụng tiếng Pháp. Vì thế, nếu không biết tiếng Pháp thì thật là “trở ngại lớn số 1 trên con phố tìm đường cứu nước, cứu dân”. Bác đã nêu lên quyết tâm “Nhất định phải học nói, học học viết cho kỳ được” và Bác đã tìm ra được phương pháp học cho riêng mình dù trong tình hình thiếu thốn, trở ngại vất vả.

Ngay lúc còn trên chuyến tàu sang Pháp (La-tu-sơ Tơ-rê-vin, dưới những tên Văn Ba) mỗi lúc rảnh rổi, Bác thường tìm tới hai người lính trẻ đi cùng chuyến tàu để học đọc và viết tiếng Pháp. Họ cho Bác mượn những quyển sách nhỏ in tiếng Pháp. Muốn biết rõ về cái gì, muốn biết dụng cụ nào đó viết bằng tiếng Pháp ra làm sao, Bác đều chỉ tay hỏi. Tối tối sau khi đi làm việc về, Bác ghi lại những từ mới vào. Học được chữ nào, Bác ghép chúng lại thành câu thực hành thực tiễn ngay.

Ban đầu, Bác tập ghép một vài từ, sau ghép thành đoạn, từ từ Người tập viết thành từng bài dài. Một thời hạn sau, Bác tìm tới những tờ báo của Pháp để xin được viết bài đăng báo. Trong những lần gửi bài, Bác nói với mọi người trong Tòa soạn rằng: “Tôi rất sung sướng nếu nội dung bài viết này của tôi được đăng, nhưng dù thế nào thì cũng xin những đồng chí sửa lỗi tiếng Pháp cho tôi”. Sau mỗi lần nội dung bài viết của Bác được đăng báo, Bác vui mừng khôn xiết, và theo phía dẫn của những chủ bút Bác vẫn không quên xem lại từng câu từng chữ, xem nội dung bài viết của tớ đúng sai nơi nào, Toàn soạn báo đã sửa lại cho mình ra sao? Bác tập viết di viết lại, khi thì viết diễn giải ra cho dài, lúc là những đoạn ngắn cho súc tích.

Cứ sau mỗi ngày thao tác, dù việc làm bận rộn tới đâu, Bác vẫn tranh thủ đọc vài trang tiểu thuyết, vừa để vui chơi, thư giãn giải trí đầu óc lại vừa để trao dồi kiến thức và kỹ năng. Bác tập viết những bài phóng sự. Sáng nào Bác cũng viết từ 5 giờ đến 6 giờ rưỡi, tới 7 giờ Bác lại bắt tay vào việc làm. Dù trời nóng hay rét Bác cũng không nản chí. Thấm thoắt thời hạn trôi đi, cho tới năm 1922, Bác đang trở thành chủ bút của tờ báo “Người cùng khổ” viết bằng 3 thứ tiếng. Tên báo bằng tiếng Pháp đặt tại giữa, chữ Ả Rập bên trái và bên phải là chữ Hán, toàn bộ đều do Bác viết. Do Tòa soạn báo không còn Ban sửa đổi và biên tập thường xuyên, nên nhiều khi Bác phải “cáng đáng” mọi việc từ khâu sửa chữa thay thế, sửa đổi và biên tập bài vở, tới khâu bán báo.

Bài học kinh nghiệm:

- Chủ tịch Hồ Chí Minh là tấm gương mẫu mực về tinh thần tự học, lấy tự học làm cốt, làm phương thức hầu hết để nâng cao trình độ mọi mặt của tớ mình. Tự học ở Chủ tịch Hồ Chí Minh đang trở thành một triết lý nhân văn thâm thúy với một kế hoạch rõ ràng, ngặt nghèo, khoa học; với một ý chí và quyết tâm bền chắc, dẻo dai, tinh thần sáng tạo, tranh thủ mọi lúc, mọi nơi để học. Tấm gương sáng của Người là nguồn cổ vũ, nguồn cảm hứng vô tận cho từng người Việt Nam xây dựng xã hội học tập lúc bấy giờ.


Năm 1911, năm ấy Bác còn trẻ lắm mới khoảng chừng 21 tuổi. Một hôm anh Ba - tên của Bác hồi ấy, cùng một người bạn đi dạo khắp thành phố Sài Gòn, rồi bỗng đùng một cái anh Ba hỏi người bạn cùng đi:

-Anh Lê, anh có yêu nước không?

Người bạn đùng một cái đáp:

- Tất nhiên là có chứ!

Anh Ba hỏi tiếp:

-Anh hoàn toàn có thể giữ bí mật không?

Người bạn đáp:

- Có

Anh Ba nói tiếp:

- Tôi muốn đi ra quốc tế, xem nước Pháp và những nước khác. Sau khi xem xét họ làm ra làm sao, Tôi sẽ trở về giúp đồng bào toàn bộ chúng ta. Nhưng đi một mình, thật ra cũng luôn có thể có nhiều mạo hiểm, ví như đau ốm… Anh muốn đi với tôi không ?

Anh Lê đáp:

- Nhưng bạn ơi ! Chúng ta lấy đâu ra tiền mà đi ?

- Đây, tiền đây – anh Ba vừa nói vừa giơ hai bàn tay. Chúng ta sẽ thao tác, toàn bộ chúng ta sẽ làm bất kể việc gì mà sống và để đi. Anh cùng đi với tôi chứ?

Bị lôi cuốn vì lòng nhiệt huyết của Bác, người bạn đồng ý. Nhưng sau khi tâm ý kĩ về cuộc đi có vẽ phiêu lưu, anh Lê không còn đủ can đảm và mạnh mẽ và tự tin để giữ lời hứa hẹn. Còn Bác Hồ đã đi ra quốc tế bằng chính đôi tay của tớ. Bác đã làm nhiều nghề rất khác nhau : Phụ nhà bếp, bồi bàn, quét tuyết… và đi khắp năm châu, bốn biển để tìm con phố cứu dân, cứu nước khỏi ách đô hộ của thực dân phong kiến, giải phóng cho dân tộc bản địa.

Bài học kinh nghiệm:

- Để có được sự nghiệp. vĩ đại như ngày ngày hôm nay chỉ bắt đầu từ một ý nghĩ rất đơn giản và quyết định táo bạo của Bác từ thời còn là một vị thanh niên không còn ai biết đến. Câu chuyện ngắn gọn nhưng lại là một hình ảnh mang tính chất chất biểu trưng rất đậm nét về tinh thần lao động của Người; ẩn chứa đằng sau hành vi ấy, là cả một hành vi yêu nước thiết tha, một ý chí kiên định, dũng cảm và sáng suốt, quyết chí đi tìm con phố cứu nước giải phóng dân tộc bản địa thoát khỏi ách thống trị của thực dân Pháp, mà bao đời nay những bậc cách mạng tiền bối vẫn chưa làm được. Người biết, con phố ở phía trước còn dài, rất gian lao, vất vả nhưng Người vẫn vững niềm tin vào con phố chính nghĩa, tin vào sức lao động chân chính của tớ. Chúng ta càng thấy rõ ý chí quyết tâm của Bác về phía đi và ý chí căm thù giặc ngoại xâm đã giày xéo lên quê nhà giang sơn. Câu chuyện trên là một sự xác lập ý chí ban đầu về lòng yêu nước, đến hơn cả đời hoạt động và sinh hoạt giải trí cách mạng của Bác.


Bác Hồ là vị lãnh tụ vĩ đại, là người cha già kính yêu của dân tộc bản địa Việt Nam. Hình ảnh của Người được lưu giữ trong trái tim từng người Việt Nam. Hơn bốn mươi năm Bác đã ra đi nhưng Bác vẫn mãi là tấm gương sáng cho hàng triệu người dân Việt Nam và toàn thế giới.

Hồi ở Pác Pó, Bác Hồ sống rất chan hòa với mọi người. Một hôm được tin Bác đi công tác thao tác xa, một trong những em bé thường ngày quấn quýt bên Bác chạy đến cầm tay Bác thưa:

- Bác ơi, Bác đi công tác thao tác về nhớ mua cho cháu một chiếc vòng bạc nhé!

Bác cúi xuống nhìn em bé âu yếm, xoa đầu em khẽ nói:

- Cháu ở trong nhà nhớ ngoan ngoãn, lúc nào Bác về Bác sẽ mua tặng cháu.

Nói xong Bác vẫy chào mọi người ra đi. Hơn hai năm tiếp theo Bác quay trở về, mọi người mừng rỡ ra đón Bác. Ai cũng vui mừng xúm xít hỏi thăm sức mạnh thể chất Bác, không một ai còn nhớ đến chuyện năm xưa. Bỗng Bác mở túi lấy ra một chiếc vòng bạc mới tinh trao tận tay em bé – giờ đây đã là một cô nàng. Cô bé và mọi người cảm động đến rơi nước mắt. Bác nói:

- Cháu nó nhờ mua tức là nó thích lắm, mình là người lớn đã hứa thì phảilàm được, đó là "chữ tín". Chúng ta nên phải giữ trọn niềm tin với mọi người.

Bài học kinh nghiệm:

- Bác Hồ là người bận trăm công nghìn việc nhưng Bác vẫn luôn giữ lời hứa hẹn với mọi người, nhất là với những em nhỏ. Chúng ta phải ghi nhận tôn trọng chữ tín chính bới nó là nền tảng, hành vi đạo đức từ xưa đến nay: "Nói lời phải giữ lấy lờiĐừng như con bướm đậu rồi lại bay".

- Giữ chữ tín là phẩm chất cao quý trong đời sống xã hội nên việc bội tín không riêng gì có làm xấu bản thân mà con gây tác hại riêng với những người khác.Ông bà ta có dạy "một lần bất tín, vạn lần bất tin". Chúng ta phải thực thi tốt lời tôi đã hứa để hoàn thiện nhân cách. Lòng tin bắt nguồn từ xã hội hướng tới điều thiện, chữ tín trở thành phạm trù đạo đức trong quan hệ ứng xử.Qua câu truyện này, toàn bộ chúng ta rút ra được rằng nên sống và tuân theo tấm gương đạo đức của Bác để xứng danh với việc tin tưởng, kỳ vọng của mọi người.

Một lần vào đầu mùa Xuân 1963, sau khi thăm cơ sở xong, lên đường về Tp Hà Nội Thủ Đô, thấy ngọn đồi có cây cối sum suê, Bác cho nghỉ lại. Lúc này giữa trưa vắng vẻ, mấy Bác cháu giở cơm nắm ra vừa ăn vừa ngắm cảnh.

Vừa ăn xong, ngồi nghỉ được một lát thì nghe có tiếng lội bì bõm và tiếng người nói rì rầm. Mấy đồng chí đi theo Bác chạy ra thì thấy hàng trăm thiếu nhi trai có, gái có, cháu cầm cào cỏ cháu xách rổ hái rau, đang khuynh hướng về chỗ gốc cây to nơi Bác ngồi nghỉ. Đồng chí bảo vệ báo cáo tình hình với Bác, Bác cười:

– Các chú đi mời những cháu lại đây chơi với Bác, nhưng nhớ đừng làm những cháu sợ.Các cháu sung sướng chạy ùa đến và quây thành vòng tròn quanh Bác, cháu nào thì cũng hớn hở vui mừng.

Bác trìu mến nhìn khắp lượt và hỏi vui:

– Các cháu làm gì mà đông thế?Một bé trai dáng lém lỉnh lễ phép đáp:

– Thưa Bác, một bạn thấy Bác xuống xe liền bảo chúng cháu ra xem Bác ạ!

Bác cười rất vui vẻ:

-Muốn xem à? Bác ngồi đây, cháu nào muốn xem thì xem cho kỹ.

Cả Bác, cháu và những chú cùng đi, cười vui vẻ. Bác hỏi tiếp:

– Các cháu đều đi học cả chứ? Ở đây có cháu nào không được đi học không?

– Dạ, chúng cháu đều đi học cả ạ.Bác cười hiền hậu:

– Thế là tốt. Thế những cháu học có giỏi không? Có ngoan không nào?

Nhiều cháu phấn khởi vấn đáp Bác.

– Chúng cháu giỏi ạ, có ngoan ạ!

Bác gật đầu hài lòng và bảo những cháu hát. Các cháu đưa mắt nhìn nhau và cùng hát vang bài “Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu niên nhi đồng”.Thế là giữa vạn vật thiên nhiên trời đất bát ngát, một dàn đồng ca gồm những nghệ sĩ tý hon màn biểu diễn say sưa dưới bàn tay bắt nhịp của Bác Hồ kính yêu.

Xem thêm: Mã Trường Đại Học Tài Chính Ngân Hàng Tp Hà Nội Thủ Đô Năm 2022, Trường Đại Học Tài Chính

Hát xong, Bác trìu mến nhìn những cháu và cất giọng hiền từ:

– Bác cảm ơn những cháu đến thăm Bác, hát cho Bác nghe.Bác mong những cháu học chăm, học giỏi, vâng lời thầy cô và cha mẹ. Bây giờ Bác phải đi tiếp, Bác cháu ta tạm chia tay nhau ở đây.

Bài học kinh nghiệm:

- Sinh thời, Bác Hồ là người rất yêu quý thiếu nhi. Người luôn dành tình cảm quan tâm đặc biết riêng với thế hệ trẻ của giang sơn. Những lời dạy và nội dung bài viết của Người dành riêng cho lứa tuổi thiếu nhi được xem như một trong những di sản vô giá của dân tộc bản địa và thế hệ trẻ việt nam: "Trẻ em như búp trên cành. Biết ăn ngủ biết học tập là ngoan".

- Trải qua thời hạn, những câu truyện về Bác và những cháu thiếu nhi vẫn còn đấy nguyên giá trị. Bác luôn có một sự gắn bó mật thiết, một tình cảm trìu mến, hiền hòa và chu đáo với thiếu nhi. Đó là yếu tố ấm áp vô cùng của một vị lãnh tụ vĩ đại.

Bài học rút ra từ câu chuyện các chú có báo khôngReply Bài học rút ra từ câu chuyện các chú có báo không6 Bài học rút ra từ câu chuyện các chú có báo không0 Bài học rút ra từ câu chuyện các chú có báo không Chia sẻ

Share Link Tải Bài học rút ra từ câu truyện những chú có báo không miễn phí

Bạn vừa Read nội dung bài viết Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Video Bài học rút ra từ câu truyện những chú có báo không tiên tiến và phát triển nhất Chia SẻLink Tải Bài học rút ra từ câu truyện những chú có báo không Free.

Giải đáp vướng mắc về Bài học rút ra từ câu truyện những chú có báo không

Nếu sau khi đọc nội dung bài viết Bài học rút ra từ câu truyện những chú có báo không vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comments ở cuối bài để Mình lý giải và hướng dẫn lại nha #Bài #học #rút #từ #câu #chuyện #những #chú #có #báo #không

*

Đăng nhận xét (0)
Mới hơn Cũ hơn

Responsive Ad

/*! Ads Here */

Billboard Ad

/*! Ads Here */