/*! Ads Here */

Vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam thời xưa -Thủ Thuật Mới

Kinh Nghiệm Hướng dẫn Vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam thời xưa Mới Nhất


Bạn đang tìm kiếm từ khóa Vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam thời xưa được Cập Nhật vào lúc : 2022-03-26 10:32:10 . Với phương châm chia sẻ Bí quyết về trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết 2022. Nếu sau khi tìm hiểu thêm tài liệu vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comment ở cuối bài để Tác giả lý giải và hướng dẫn lại nha.


Đề bài: Phân tích vẻ đẹp và thảm kịch của người phụ nữ Việt Nam dưới chính sách phong kiến được thể hiện qua văn bản Chuyện người con gái Nam Xương


Nội dung chính


  • 1. Phân tích vẻ đẹp và thảm kịch của người phụ nữ Việt Nam qua Chuyện người con gái Nam Xương, mẫu 2:

  • 2. Phân tích vẻ đẹp và thảm kịch của người phụ nữ Việt Nam qua Chuyện người con gái Nam Xương, mẫu 2:


  • Phân tích vẻ đẹp và thảm kịch của người phụ nữ Việt Nam qua Chuyện người con gái Nam Xương
     


    1. Phân tích vẻ đẹp và thảm kịch của người phụ nữ Việt Nam qua Chuyện người con gái Nam Xương, mẫu 2:


    “Thân em vừa trắng lại vừa trònBảy nổi ba chìm với nước nonRắn nát mặc dầu tay kẻ nặn


    Mà em vẫn giữ tấm lòng son”



    Những câu thơ giàu hình ảnh và ý nghĩa trong Bánh trôi nước của Hồ Xuân Hương đã phần nào khái quát được cuộc sống đầy thảm kịch, xấu số của người phụ nữ trong xã hội phong kiến xưa kia, nhưng dù bị vùi dập, chịu oan khổ trong môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường họ vẫn giữ được tấm lòng trinh bạch, thủy chung những nét phẩm chất đáng quý của tớ mình. Qua nhân vật Vũ Nương trong Chuyện người con gái Nam Xương của Nguyễn Dữ, ta sẽ hiểu hơn về vẻ đẹp và thảm kịch của những người dân phụ nữ Việt Nam dưới chính sách phong kiến đầy tàn ác, bất công.


    Trước hết, ngòi bút chứa chan tinh thần nhân của Nguyễn Dữ đã dựng lên hình ảnh người phụ nữ dân dã Vũ Nương (hay còn gọi là Vũ Thị Thiết) là một người phụ nữ mẫu mực trong mái ấm gia đình, đảm đang, chu toàn. Nàng tuy sinh ra trong tầng lớp dân dã nhưng “tính đã thùy mị nết na, lại thêm tư dung tốt đẹp”, có cách ứng xử “kính trên nhường dưới” khôn khéo, hòa giải và hợp lý. Trong môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường hôn nhân gia đình, nàng luôn “giữ gìn khuôn phép”, dù chồng có tính đa nghi “riêng với vợ thường phòng ngừa quá mức cần thiết”, hay ghen tuông nhưng nàng luôn nhún nhường, giữ đúng chuẩn mực của một người vợ nên mái ấm gia đình luôn yên ấm, niềm sung sướng, “không từng lần nào vợ chồng phải đến thất hoà”. Trong khoảnh khắc chia li tiễn chồng đi chiến trận, Vũ Nương chỉ dặn dò, cầu mong chồng trở về trong yên bình chứ không mong vinh hiển, phú quý: “Chàng đi chuyến này, thiếp chẳng dám mong đeo được ấn phong hầu, mặc áo gấm trở về quê cũ, chỉ xin ngày về mang theo được hai chữ bình yên, thế là đủ rồi”. Nàng cũng tỏ bày nỗi cảm thông, lo ngại cho những người dân chồng phải chịu khổ ải nơi chiến trận đầy gian lao, hiểm nguy và nỗi nhớ thương ngày ngóng đêm mong của người vợ nơi hậu phương: “Nhìn trăng soi thành cũ, lại sửa soạn áo rét, gửi người ải xa, trông liễu rủ bãi hoang, lại thổn thức tâm tình, thương người đất thú! Dù có thư tín nghìn hang cũng sợ không còn cánh hồng bay bổng”. Những lời nói của Vũ Nương thể hiện nàng vừa là người dân có tri thức vừa là người vợ chuẩn mực, giàu ân nghĩa ân tình.


    Khi xa chồng, phải sống trong nỗi đơn độc, buồn tủi ngóng trông đợi chờ tin tức của người nơi chiến trận nhưng nàng vẫn giữ trọn đạo nghĩa vợ chồng, giữ trọn tấm lòng trinh bạch, chung thủy, hết mực yêu mến, nhớ thương chồng: “mọi khi thấy bướm lượn đầy vườn, mây che kín núi, thì nỗi buồn góc bể chân trời không thể nào ngăn được”. Cho dù về sau này khi gặp bước oan sai, tấm lòng kiên trinh của nàng vẫn luôn luôn được giữ gìn tuyệt đối: “Cách biệt ba năm giữ gìn một tiết. Tô son điểm phấn từng đã nguôi lòng, ngõ liễu tường hoa chưa hề bén gót…”.


    Không chỉ là một người phụ nữ kiên trinh, chung thủy, mẫu mực, Vũ Nương còn là một người phụ nữ luôn giữ trọn đạo hiếu với mẹ chồng và là một người mẹ hết lòng yêu thương con. Khi chồng vắng nhà, Vũ Nương một lòng phụng dưỡng, chăm sóc người mẹ già khi ốm đau “rất là thuốc thang lễ bái thần phật và lấy lời ngọt ngào khôn khéo khuyên lơn”, lo ma chay chu toàn khi người mẹ mất “hết lời thương xót, phàm việc ma chay tế lễ, lo liệu như riêng với cha mẹ đẻ mình”. Nàng còn một mình xoay sở khi sinh con, nuôi con khôn lớn và dành hết tình yêu thương cho bé trai Đản. Để người con luôn nhớ về cha và cũng là một phương pháp để bù đắp những thiếu thốn tình cảm của cha, Vũ Nương nghĩ ra cách “đêm đêm nàng chỉ bóng mình trên vách bảo với người con đó là cha”. Điều này vừa minh chứng tình yêu thương con vô bờ bến của nàng cũng như sự thủy chung, quấn quýt không rời, tuy hai mà một của tình nghĩa vợ chồng.


    Nàng cũng một lòng vun đắp cho niềm sung sướng mái ấm gia đình, trong cả những lúc bị nghi oan, nàng luôn dịu dàng êm ả phân trần rõ ràng và xác lập tấm lòng thủy chung son sắt của tớ mình, thậm chí còn van nài cầu xin, điều này chứng tỏ nàng luôn trân trọng, muốn cứu vãn và hàn gắn cuộc hôn nhân gia đình này. Khi mọi sự nỗ lực, tâm sức bỏ ra không thành, nàng đành chọn cho mình con phố giải thoát, mượn dòng Hoàng Giang để chứng tỏ tấm lòng trong sáng của tớ mình mình: “Kẻ bạc mệnh này duyên phận hẩm hiu, chồng con rẫy bỏ, điều đâu bay buộc, tiếng chịu nhuốc nhơ, thần sông có linh, xin ngài chứng giám. Thiếp nếu đoan trang giữ tiết, trinh bạch gìn lòng, vào nước xin làm ngọc Mị Nương, xuống đất xin làm cỏ Ngu Mĩ. Nhược bằng lòng chim dạ cá, lừa chồng dối con, dưới xin làm mồi cho cá tôm, trên xin làm cơm cho diều quạ và xin chịu khắp mọi người phỉ nhổ”. Trong lời nguyện cầu của Vũ Nương, ta nhận thấy sự đau đớn tột độ khi bị chính người chồng “đầu gối tay ấp” nghi ngờ, buộc tội và thấy được sự tự ý thức về giá trị, nhân phẩm của tớ mình. Đối với nàng, phẩm giá dường như thể yếu tố quan trọng nhất của một con người.


    Một người phụ nữ sắc phẩm vẹn toàn như vậy, đáng lẽ xứng danh đã có được môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường êm đềm, niềm sung sướng nhưng dưới chính sách phong kiến nam quyền đầy tàn ác, họ lại phải chịu nỗi oan ức, thảm kịch tinh thần vô cùng đau xót. Nàng vốn là người phụ nữ thủy chung, hết lòng vì chồng vì con, chăm sóc chu toàn cho mái ấm gia đình, vậy nhưng lại bị đối xử một cách bất công. Vì là phận gái sinh ra trong xã hội phong kiến với hủ tục “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”, vậy nên không còn quyền lựa chọn niềm sung sướng của đời mình. Nàng phải lấy Trương Sinh “con nhà hào phú nhưng không còn học” và vốn có “tính đa nghi”, ghen tuông, để rồi cũng chính tính cách đó làm cho những người dân vợ phải chịu nỗi oan ức không kể xiết. Cuộc hôn nhân gia đình tan vỡ do hiểu nhầm về cái bóng nhưng này cũng chỉ là cái cớ. Nguyên do sâu xa nhất phải kể tới tính cách thô bạo, ghen tuông mù quáng, hồ đồ, do sự vô học thiếu hiểu biết, thiếu tâm ý của Trương Sinh. Chàng ta bị cơn ghen tuông che mờ mắt nên không đủ sự sáng suốt, bình tĩnh để suy xét mọi việc, bỏ hết ngoài tai mọi sự phân trần, lý giải của vợ, không tin tưởng những lời bênh vực của hàng xóm, rẻ rúng, coi thường vợ. Những điều này đã dẫn đến thảm kịch vô cùng đau xót, dẫn đến cái chết oan ức của người vợ hiền, hết mực chung thủy. Trương Sinh cũng chỉ là một nhân vật điển hình, là thành phầm của chính sách nam quyền, trọng nam khinh nữ dưới xã hội phong kiến đầy bất công. Thông qua đây, tác giả cũng lên tiếng tố cáo chính sách xã hội, trận chiến tranh phong kiến đã dẫn đến cảnh oan khuất, thảm kịch cho những người dân phụ nữ đồng thời bày tỏ niềm đồng cảm đến những xấu số, thảm kịch mà người ta phải gánh chịu.
     


    2. Phân tích vẻ đẹp và thảm kịch của người phụ nữ Việt Nam qua Chuyện người con gái Nam Xương, mẫu 2:


    Đau đớn thay phận đàn bà
    Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung


    (Truyện Kiều)


    Đó là những tiếng lòng ai oán, xót xa của đại thi hào Nguyễn Du nhận xét về thân phận của người phụ nữ sống trong chính sách phong kiến cổ xưa với những luật lệ, hủ tục khắc nghiệt. Nàng Vũ Nương trong câu truyện “Chuyện người con gái Nam Xương” của Nguyễn Dữ là một trong những “phận đàn bà” như vậy. Nàng là một thiếu nữ có tư dung tốt đẹp và phẩm chất cao quý, nhưng không được thừa kế 1 môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường niềm sung sướng mà phải chịu những thảm kịch đầy nước mắt. Đó cũng là thảm kịch chung của người phụ nữ Việt Nam dưới chính sách phong kiến.


    Cuộc đời và số phận bi thảm của người phụ nữ được tác giả Nguyễn Dữ khắc hoạ rõ ràng qua tác phẩm “Chuyện người con gái Nam Xương” thông qua nhân vật Vũ Nương – người con gái nhan sắc, đức hạnh. Nàng kết hôn với Trương Sinh, con nhà hào phú nhưng là người ít học, có tính đa nghi và hay ghen. Biết được tâm tính của chồng như vậy, nàng cũng người biết phương pháp khéo cư xử , “giữ gìn khuôn phép hết mực”, tránh những va chạm trong môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường hằng ngày, để giữ gìn niềm sung sướng mái ấm gia đình, vợ chồng không đến nỗi phải “thất hoà”. Cuộc sống mái ấm gia đình đang êm ấm thì Trương Sinh phải đi lính. Ngày tiễn chồng ra trận, nàng không nghĩ đến việc “vinh hoa phú quý” khi chồng khải hoàn trở về mà chỉ biết lo ngại tới sự an nguy của chồng, chỉ mong sao hai chữ “bình yên” như vậy là đủ.


    Vũ Nương là người con gái nết na, xinh đẹp “tính đã thuỳ mị nết na lại thêm tư dung tốt đep”. Vẻ đẹp phẩm chất của Vũ Nương được thể hiện trong những tình hình rất khác nhau. Trong môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường vợ chồng nàng luôn giữ gìn khuôn phép không để mái ấm gia đình xẩy ra thất hoá. Nàng rất thông minh bởi nàng hiểu được chồng mình có tính đa nghi hay ghen. Khi tiễn chồng đi lính, nàng dặn dò chồng với những lời lẽ đầy tình nghĩa, thể hiện ước mơ của toàn bộ đời mình “Chàng đi chuyến này, thiếp chẳng dám mong đeo được ấn phong hầu, mặc áo gấm trở về quê cũ, chỉ xin ngày về mang theo được hai chữ bình yên, thế là đủ rồi”. Đó là ước mơ giản dị không riêng gì có của Vũ Nương mà là tâm ý chung của những người dân phụ nữ có chồng đi chinh chiến xa nhà. Phú quý giàu sang không thể nào bù đắp đủ cho nỗi trông ngóng, đợi chờ, mong mỏi từng tin tức chồng đang ở mặt trận xa, hay nỗi niềm xót xa cho cảnh “chăn đơn gối chiếc”, buồn tủi khi một thân một mình lẻ loi. cô độc gách vác việc nhà cửa, chăm sóc mẹ già cùng con thơ.


    Trong thời hạn xa chồng, nàng ở trong nhà làm tròn trọng trách của “dâu hiền, vợ thảo”, chăm sóc mẹ chồng rất chu đáo, thuốc thang lễ bái thần phật khi mẹ đau ốm, lấy lời ngon ngọt để khuyên lơn, ma chay chu đáo đến khi mẹ chồng mất. Lời trăn trối của mẹ chồng trước lúc lìa đời “xanh kia quyết chẳng phụ con cũng như con đã chẳng phụ mẹ” đã xác lập công lao to lớn của nàng riêng với mái ấm gia đình nhà chồng. Đó đó đó là phẩm chất “công, dung, ngôn, hạnh” của người phụ nữ Việt Nam dưới chính sách phong kiến. Họ luôn sống hết mình hết dạ vì nhà chồng.


    Vũ Nương còn là một người mẹ rất mực yêu thương con, chăm sóc nuôi dậy con chu đáo. Vì thương con, không thích con thiếu bóng hình của người cha nên hằng đêm nàng đã chỉ bóng mình trên vách và nói đó là “cha Đản”. Nàng còn là một người vợ rất mực chung thuỷ “Tô son điểm phấn đã từng nguôi lòng, ngõ liễu tường hoa chưa hề bén gót”. Lẽ ra người phụ nữ đẹp người mẫu nết như nàng phải được thừa kế 1 môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường niềm sung sướng. Vậy nhưng niềm sung sướng chẳng hề mỉm cười với nàng khi chồng nàng đi lính trở về. Nỗi thảm kịch đầy ai oán và xót thương với những làn nước mắt thấm ướt bến trường giang của nàng được bắt nguồn từ cơn ghen, sử hiểu biết nông cạn từ Trương Sinh.


    Có lẽ, vì yêu con nhớ chồng, vì lấy chiếc bóng của tớ trên tường chỉ cho con rằng đó là cha Đản mà nàng đã biết thành chồng nghi oan, hiểu nhầm. Nàng đã nói với chồng để bày tỏ tấm lòng trong trắng của tớ, cầu xin chồng đừng nghi oan “Mong chàng đừng một mực nghi oan cho thiếp”. Nàng bày tỏ nỗi vô vọng không hiểu vì sao lại bị đối xử tàn nhẫn. Hạnh phúc của chính nàng nhưng nàng không còn quyền được bảo vệ. Nàng đã chọn cái chết để chứng tỏ tiết hạnh và phẩm chất trong trắng của tớ. Hành động đó, đã cho toàn bộ chúng ta biết nàng là một người dân có lòng tự trọng, ý thức giữ gìn, tiết hạnh, danh dự. Đây cũng đó đó là giải pháp chung của những người dân phụ nữ sống trong chính sách “nam quyền độc đoán”. Khi bị hiểu nhầm, nghi oan, nhận định rằng danh tiết của tớ bị hạ nhục, người phụ nữ xưa chỉ biết dùng cái chết của tớ để chứng tỏ sự trong sáng. Bởi lẽ, sống trong xã hội đầy những hủ tục lỗi thời, luật lệ khắc nghiệt với những tư tưởng, ý niệm mang đậm dấu ấn Nho giáo, tôn vinh vai trò của người đàn ông trong xã hội và mái ấm gia đình, người phụ nữ không được bảo vệ, không được lựa chọn chốn dung thân và họ bị bạc đãi. Họ rơi vào trạng thái vô vọng vô cùng và chỉ nghĩ đến cái chết, dùng số mệnh của tớ để chứng tỏ tiết hạnh. Hành động của Vũ Nương là một hạnh động quyết liệt ở đầu cuối để nàng bảo toàn danh dự. Những phẩm chất tốt đẹp của nàng vẫn sáng ngời và duy trì. Khi nàng chết, xuống dưới thuỷ cung nàng vẫn luôn nhớ về chồng con, vẫn lo cho phần mộ của “tiên nhân”. Nàng vẫn luôn khao khát được trở về để phục hồi danh dự của tớ.


    Kết thúc câu truyện, chính Trương Sinh đã lập đàn chiêu tuyết cho nàng về giải oan, như một phần an ủi cho số kiếp truân chuyền của người phụ nữ thời xưa. Nhưng vẫn còn đấy đó nỗi đau đau, thương cảm khôn nguôi khi niềm sung sướng mái ấm gia đình không thể nào được hàn gắn, hai chữ “bình yên” vốn dĩ rất giản đơn, bình dị vậy và lại khó vô cùng.


    Vũ Nương là người con gái xinh đẹp nết na, xứng danh được hưởng niềm sung sướng nhưng nàng lại phải chết oan uổng. Đó cũng là số phận chung của người phụ nữ Việt Nam trong xã hội phong kiến. Tác phẩm “Chuyện người con gái Nam Xương” của Nguyễn Dữ in như một hồi chuông cảnh tỉnh lên án tố cáo xã hội phong kiến đã chà đạp phẩm hạnh và tước mất quyền bình đẳng, tự do của người phụ nữ. Thông điệp mà nhà văn Nguyễn Dữ muốn gửi đến qua hình tượng nhân vật Vũ Nương là “Hãy yêu thương, tôn trọng, cảm thông với những người dân phụ nữ”. Đó là yếu tố kiện để đảm bảo niềm sung sướng mái ấm gia đình, là tiếng lòng nhân ái của một nhà văn nhân đạo.


    ————————-HẾT—————————-


    Tóm lại, qua nhân vật Vũ Nương trong tác phẩm Chuyện người con gái Nam Xương, nhà văn Nguyễn Dữ đã bày tỏ niềm thương cảm riêng với thảm kịch của người phụ nữ Việt Nam trong xã hội xưa đồng thời ca tụng vẻ đẹp phẩm chất của tớ, tuy rơi vào thảm kịch nhưng luôn giữ trong mình những vẻ đẹp sáng ngời thật đáng trân trọng, những em tìm hiểu thêm thêm Phân tích bài Chuyện người con gái Nam Xương tại đây.



    Qua bài phân tích vẻ đẹp và thảm kịch của người phụ nữ Việt Nam dưới chính sách phong kiến qua văn bản Chuyện người con gái Nam Xương, những em sẽ cảm nhận được vẻ đẹp phẩm chất đáng trân trọng và cả số phận thảm kịch của người phụ nữ dưới chính sách phong kiến.


    Mở bài Chuyện người con gái Nam Xương Hãy kể lại Chuyện người con gái Nam Xương Kể lại một câu truyện làm em cảm động Suy nghĩ về kết thúc của Chuyện người con gái Nam Xương Cảm nhận về thảm kịch của nhân vật Vũ Nương trong Chuyện người con gái Nam Xương Suy nghĩ của em về Chuyện người con gái Nam Xương


    Share Link Tải Vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam thời xưa miễn phí


    Bạn vừa Read nội dung bài viết Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Review Vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam thời xưa tiên tiến và phát triển nhất Chia SẻLink Download Vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam thời xưa Free.



    Giải đáp vướng mắc về Vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam thời xưa


    Nếu sau khi đọc nội dung bài viết Vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam thời xưa vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comment ở cuối bài để Mình lý giải và hướng dẫn lại nha

    #Vẻ #đẹp #của #người #phụ #nữ #Việt #Nam #thời #xưa

*

Đăng nhận xét (0)
Mới hơn Cũ hơn

Responsive Ad

/*! Ads Here */

Billboard Ad

/*! Ads Here */