Thủ Thuật về Cách làm văn lớp 6 2022
You đang tìm kiếm từ khóa Cách làm văn lớp 6 được Cập Nhật vào lúc : 2022-02-10 12:27:03 . Với phương châm chia sẻ Kinh Nghiệm về trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết Mới Nhất. Nếu sau khi đọc tài liệu vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comment ở cuối bài để Ad lý giải và hướng dẫn lại nha.
Trong tài liệu tổng hợp văn mẫu lớp 6 có thật nhiều dạng bài văn từ miêu tả, tự sự, biểu cảm… những em học viên hoàn toàn có thể tìm hiểu cách viết văn một cách thuận tiện và đơn thuần và giản dị và hiệu suất cao hơn. Môn văn là một môn rất quan trọng chính vì thế để viết được những bài văn hay ngoài việc học kiến thức và kỹ năng trên lớp những em cũng cần phải có quy trình rèn luyện và tìm hiểu thêm những kiến thức và kỹ năng thực tiễn để quy trình làm văn trở nên thuận tiện và đơn thuần và giản dị hơn.
Nội dung chính
- Danh sách những bài văn mẫu lớp 6 hay nhất
- 1. Tả một đêm trăng đẹp
- 2. Kể lại câu truyện Sơn Tinh, Thủy Tinh.
- 3. Kể về một chuyến thăm quê nội hoặc quê ngoại.
- 4. Cảm nghĩ ngày thứ nhất tới trường.
- 5. Kể lại bài thơ Đêm nay Bác không ngủ.
- 6. Kể lại những kỉ niệm ngày thứ nhất đi học.
- 7. Tả cảnh lớp 6.
- 8. Kể lại một truyện đã biết.
- 9. Tả lại hình ảnh ông Tiên.
- Học trực tuyến môn Ngữ văn lớp 6 ngày 8/4/2022, Phương pháp tả cảnh
- Tổng hợp những bài văn mẫu lớp 6 kì 2
Tuyển tập những bài văn mẫu lớp 6 hay nhất
Mục Lục nội dung bài viết:
1. Tả một đêm trăng đẹp.
2. Kể lại câu truyện Sơn Tinh, Thủy Tinh.
3. Kể về một chuyến thăm quê nội hoặc quê ngoại.
4. Cảm nghĩ ngày thứ nhất tới trường.
5. Kể lại bài thơ Đêm nay Bác không ngủ.
6. Kể lại những kỉ niệm ngày thứ nhất đi học.
7. Tả cảnh lớp 6.
8. Kể lại một truyện đã biết.
9. Tả lại hình ảnh ông Tiên.
10. Tả quang cảnh một phiên chợ.
Danh sách những bài văn mẫu lớp 6 hay nhất
1. Tả một đêm trăng đẹp
Xem rõ ràng bài Tả một đêm trăng đẹp tại đây
2. Kể lại câu truyện Sơn Tinh, Thủy Tinh.
Xem rõ ràng Kể chuyện Sơn Tinh, Thủy Tinh bằng lời văn của em tại đây
3. Kể về một chuyến thăm quê nội hoặc quê ngoại.
Bài số 1: Kể về chuyến thăm quê nội
Quê nội em ở rất xa thành phố nên chẳng mấy khi em được về thăm. Năm nay dù dã mười hai tuổi nhưng em cũng mới chỉ được về thăm ông bà nội có một lần. Lần ấy lâu lắm rồi, từ khi em còn nhỏ lắm nên hầu như em chẳng nhớ điều gì nữa. Thế nhưng tuần vừa qua, cảm ơn những ngày nghỉ của bố, em đã được về quê nội.
Bố phục vụ thông tin mừng trước ba ngày. Ba ngày là khoảng chừng thời hạn quá lâu để hâm nóng nụ cười và chờ đón. Thế rồi ở đầu cuối em cũng chờ được đến lúc lên tàu. Chuyến tàu hôm ấy đông đúc và ồn ã lắm. Dường như em có cảm hứng ai cũng về quê thì phải. Con tàu lăn bánh rời khỏi sân ga trong một nụ cười mừng bâng khuâng khó tả. Tàu chạy gần cả một ngày nhưng em không thích ngủ. Cảnh vật bên đường mới thích làm thế nào. Hết làng mạc lại đến cánh đồng, rồi đồi bãi bát ngát mênh mông. Hai bên đường lúc thì rợp một màu xanh, lúc lại sinh động vô cùng khi tàu trải qua phố chợ. Em đang miên man tâm ý thì tàu đến sân ga.
Nhà nội cách sân ga gần đầy nửa cây số nên bố quyết định hành động cả nhà đi dạo. Bước trên con phố mà dưới chân sỏi và đá cứ kêu lạo xạo, em thấy có một chiếc gì đó lạ vô cùng. Một cảm hứng em trước đó chưa từng được trải qua. Loáng cái đã tới cổng nhà bà nội. Chiếc cổng bằng tre cũ kỹ, che một phần giàn mướp sai trĩu quả bên trong. Thấy cả nhà đã về tới cổng, bà nội vui mừng ra đón. Không hiểu sao lúc ấy tự nhiên em vứt ngay túi đồ xuống đất sà vào lòng bà nội mà nức nở. Buổi tối hôm ấy qua đi trong một giấc ngủ ngon làn cùng bà nội.
Sáng hôm sau bà gọi em dậy sớm và hình như em cũng không thích ngủ lười như ở trên thành phố. Bây giờ em mới kịp quan sát kỹ ngôi nhà đất của ông bà nội. Ngôi nhà ba gian lâu ngày bị gió sương làm chuyển sang màu nâu bạc. Nhưng bên trong vẫn toát lên vẻ ấm cúng, thiêng liêng và thân thiện vô cùng. Trong bữa cơm buổi sáng, em cố khớp những hình ảnh đã tưởng tượng với hình ảnh thực của ông bà nội. Ông bà trẻ hơn so với tâm ý của em. Dù đã ngoài bảy mươi nhưng ông vẫn khỏe mạnh và quắc thước. Bà nội tóc có bạc hơn nhưng bà vẫn còn đấy nhanh nhẹn lắm.
Bữa cơm vừa xong là lúc em khởi đầu được thưởng thức những cảm hứng thú vị của đồng quê. Trong khi ông bà miệng bỏm bẻm nhai trầu cùng bố mẹ em và những chú bàn công chuyện thì em được những anh chị họ rủ ra đồng chơi. Hôm nay em là nhân vật TT nên anh chị nào thì cũng giành phần để chăm chút cho cậu em từ thành phố mới về. Ôi! Những ngày ở quê, những anh chị đã cho em biết thêm bao điều thú vị. Và có lẽ rằng vui mừng hơn hết là những trò chơi của tụi nhỏ ở nông thôn. Lần thứ nhất em biết thế nào là một con diều sáo. Và lại còn được anh hai cho cầm dây mới thích chứ. Rồi còn biết thêm trò chơi chọi dế, đánh cỏ gà, đá bóng bằng trái bưởi phơi khô…lại còn cả những buổi được đi chăn trâu thật là ngộ nghĩnh. chỉ vài ngày mà em quen thêm bao nhiêu người bạn mới. Điều lạ là ai cũng dễ gần, cũng dễ chơi và nhanh thân thiết lắm chẳng như trên thành phố.
Những ngày ở quê vội vã qua đi trong sự nuối tiếc của em vì hầu hết những trò chơi show còn đang dang dở. Ngày trở về thành phố ông bà còn cho thật nhiều quà. Bà ôm em vào lòng khóc nhưng không rơi nước mắt. Bà nói: Cháu bà ngoan! Về thành phố nhớ chăm chỉ học tập, lần sau trở lại chắc cháu bà lớn lắm. Em không nức nở như lúc mới về mà chỉ dửng dưng. Ở trong tâm bà em cảm thấy quê nội ấm áp, thiêng liêng, cao quý mà thân thiện xiết bao.
4. Cảm nghĩ ngày thứ nhất tới trường.
Với tuổi học trò, ai cũng luôn có thể có cái nao nao của buổi tựu trường. Nhưng lần này, tôi tự nhiên thấy lạ: lần thứ nhất tôi đến với mái trường trung học cơ sở. Bao nhiêu nụ cười, sự hãnh diện và cả sự rụt rè kinh ngạc cứ xen lẫn trong tôi với những ấn tượng sẽ đọng lại mãi trong tâm.
Ngày thứ nhất đến trường đó là một ngày nắng ấm, khí trời dìu dịu êm ái, theo sự thông báo của nhà trường, tôi đã sẵn sàng sẵn sàng đủ toàn bộ mọi thứ nào là quần áo, giày dép, tập sách,… Nhưng lòng tôi vẫn tiếp tục xôn xao khó tả. Bởi trước mắt tôi thời gian hiện nay là một khung trời mới: bạn bè, thầy cô, trường lớp,… đều mới tinh. Trong trong năm trước đó, sau hai tháng hè nghỉ học, chúng tôi lại trở về mái trường thân quen với những hàng cây, ghế đá,… in đậm bao kỉ niệm của những lần nô đùa cùng bạn bè. Còn trong năm này, tôi đã bước vào ngưỡng cửa của cấp hai một chân trời hoàn toàn mới lạ. Ngôi trường tôi học trong năm này rất khang trang, và không khí thoáng đãng. Từ cổng trường là một hàng cây bóng mát dẫn lối vào những dãy phòng học ba tầng uy nghi, đẹp tươi. Nào là hàng cây, phòng học, cột cờ,… toàn bộ đều đập vào mắt tôi, khiến lòng không thể nén lại được cảm xúc ngỡ ngàng, bao nụ cười sướng và tôi đã thốt lên: “Ôi! Ngôi trường đẹp quá!”.
Chúng tôi, những lớp 6 cũng như anh chị lớp 7 được phân công về những lớp. Tôi thầm ước sao cho mình hoàn toàn có thể học chung với một số trong những người dân bạn cũ. Tiếc thay, lớp tôi học hoàn toàn là bạn lạ. “Nhưng dần rồi cũng tiếp tục quen với những bạn ấy thôi” Tôi tự an ủi mình như vậy. Sau mấy phút kinh ngạc ban đầu, tôi thấy cô giáo chủ nhiệm bước vào. Dáng đi, hình ảnh của cô làm cho tôi gợi nhớ về cô giáo chủ nhiệm năm lớp 5. Vẫn một dáng người thon thả, hai con mắt hiền lành, tôi phần nào bớt đi sự lo ngại vì xung quanh tôi toàn là bạn lạ. Lời đâu tiên cô nói với chúng tôi là những lời dạy bảo ân cần về ý thức và trách nhiệm riêng với bản thân, trường, lớp, trong học tập và rèn luyện trong năm học thứ nhất của cấp hai. Tôi nghĩ đó là bài học kinh nghiệm tay nghề thứ nhất mà tôi đã có được ở ngôi trường mới này…
Ấn tượng nhất trong tôi là ngày khai giảng. Với bộ trang phục đen, trắng, tôi ra dáng là một nam sinh thực sự. Tôi vừa thèn thẹn vừa cảm thấy như mình trưởng thành hơn. Tiếng trống khai trường do cô hiệu trưởng gióng lên vang xa và âm thanh đó như lưu vào trong tôi một cảm xúc xao xuyến, lạ lùng. Tôi biết từ thời điểm ngày hôm nay tôi được hòa nhập vào một trong những môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên mới. Tôi được học trong một ngôi trường có bề dày thành tích và truyến thống dạy và học Trường THCS Trung Hòa. Bản thân tôi có biết bao nhiêu nụ cười sướng và lòng tự hào và có xen lẫn một vài nỗi lo sợ. Nhưng điều quan trọng trong tôi thời gian hiện nay, tôi hứa sẽ quyết tâm học tập và rèn luyện sao cho xứng danh với truyền thống cuội nguồn của nhà trường.
Với bao nhiêu điều tâm ý trong tôi, có cả nụ cười xen lẫn niềm tự tôn và cả sự thẹn thùng kinh ngạc và một chút ít lo ngại… Bấy nhiêu cảm xúc của những ngày thứ nhất đó dưới mái trường THCS chắc như đinh sẽ đọng lại trong tâm tôi như một dấu ấn không thể phai mờ…
5. Kể lại bài thơ Đêm nay Bác không ngủ.
Trong cuộc sống tôi, những ngày tháng đẹp tuyệt vời nhất là những ngày tôi được sống và chiến đấu cạnh bên Bác. Những ngày ấy thực sự đã để lại trong tôi những kỷ niệm không thể nào quên.
Lúc ấy, tôi là một anh lính mới (người chiến sỹ khi này thường được gọi là đội viên). Đơn vị tôi vừa mới hành quân ra mặt trận thì cũng vừa lúc Bác trực tiếp ra mặt trận để chỉ huy tiến quân. Đêm đó Bác ngủ lại cùng anh em ở cty. Và cũng trong đêm đó, Bác đã để lại trong niềm yêu kính của tôi một ấn tượng khó phai.
Khoảng quá nửa đêm khi toàn bộ anh em chiến sỹ đã say sưa trong giấc ngủ thì không hiểu sao tôi lại tự nhiên chợt thức. Tôi còn chưa kịp nhổm dậy nhưng đã nhìn thấy khuôn mặt Bác. Bác còn thức và hình như Bác chưa hề ngủ. Bác ngồi trầm ngâm lặng yên bên nhà bếp lửa. Ngoài trời mưa đã lác đác rơi. Tôi nhìn dáng Bác, càng nhìn tôi lại càng thương. Bác đang khơi ngọn lửa. Người cha già tóc bạc đang đốt lửa sưởi ấm cho tôi.
Tôi vẫn lặng yên và quan sát. Tôi thấy Bác đứng lên. Bác đi dém lại những mảnh chăn một cách nhẹ nhàng. Nhìn Bác, tôi mơ màng như đang nằm trong giấc mộng. Bác mênh mông quá! Ấm nóng và cao quý quá! Tôi thổn thức và thì thầm hỏi nhỏ:
– Bác ơi! Bác chưa ngủ! Bác có lạnh lắm không?
Bác quay trở lại nhìn tôi trìu mến:
– Chú cứ việc ngủ ngon. Ngày mai đi đánh giặc.
Tôi vâng lời Bác nhắm mắt nhưng không sao ngủ được. Tôi bồn chồn, nằm và lo Bác ốm. Chiến dịch vẫn còn đấy dài và bao trở ngại vất vả vẫn đợi chờ phía trước.
Lần thứ ba tôi tỉnh giấc. Tôi hốt hoảng giật mình khi thấy Bác vẫn ngồi đinh ninh, chòm râu im phăng phắc. Tôi vội vàng luống cuống:
– Bác ơi! Trời sắp sáng mất rồi, Bác nghỉ đi một lát.
Bác vẫn nhẹ nhàng như lần trước:
– Chú cứ việc ngủ ngon. Ngày mai đi đánh giặc.
Bác ngủ không ngon vì Bác không thấy an lòng. Trời mưa như vậy không biết những cô chú dân công ăn ngủ làm thế nào. Ở trong rừng mà có mỗi manh áo mồng thì chắc là ướt mất. Bác thấy nóng ruột quá. Bác mong sao trời sáng thật mau.
Tôi nhìn Bác, lòng tôi ấm áp và vui sướng mênh mông. Đêm ấy, tôi thức luôn cùng Bác. Tôi cảm thấy niềm sung sướng vô cùng bởi tôi đã nhận được ra một điều dường như đang trở thành chân lý: Bác của toàn bộ chúng ta vĩ đại bởi Bác đã dành trọn cuộc sống và cống hiến cho những lo ngại và yêu thương.
6. Kể lại những kỉ niệm ngày thứ nhất đi học.
Xem rõ ràng văn mẫu Kể lại những kỉ niệm ngày thứ nhất đi học tại đây
7. Tả cảnh lớp 6.
Bài số 1: Tả cảnh nơi em sống
Một ngày mới lại khởi đầu.
Mặt trời dẩn dần hiện lên sau mấy dãy nhà cao tầng và khởi đầu chiếu tia nắng dịu nhẹ của buổi sớm mai. Cả một khoảng chừng trống to lớn đang từ từ chuyển sắc. Thay thế cho màn đêm mờ ảo là ánh sáng hồng tươi đang lan tràn khắp không khí, cùng với ánh sáng, không khí cũng đang vận động. Nó trở nên nhẹ và trong, mát rượi, kích thích vào từng thớ thịt, khiến con người ta cảm thấy khoan khọái lạ thường. Bên dưới kia, hàng cây xanh cũng vừa tỉnh giấc, đang khẽ rùng mình. Trên những chiếc lá ướt đẫm hơi sương là những chú sâu còn ngái ngủ, khẽ cuộn tròn người trong lá chưa chịu nghênh đón bình minh. Những chú chim chăm chỉ hơn đã dậy từ rất mất thời hạn và đang cất lên những khúc ca nghênh đón ngày mới. Theo tiếng chim ca, những tia nắng vàng tươi cũng khởi đầu nhảy múa hát ca trên nhũng con phố. Không gian không hề yên tĩnh mà chuyển dần sang huyên náo rộn ràng. Đó là tiếng nói cười rộn ràng của những cô cậu học trò đang rảo bước tới trường, là tiếng động cơ xe máy và tiếng còi tàu buổi sớm.
Tất cả dường như đã bừng tỉnh để khởi đầu một ngày lao động mới.
Bài số 2: Tả cảnh hoàng hôn quê em
Đang mệt lả vì phải đạp xe trên một đoạn đường dài từ thị xã về quê. Cơn gió thoảng qua làm em khoan khoái khắp cơ thể. Dừng xe bên con phố làng nghỉ mệt. Ngắm phong cảnh quê nhà trong buổi hoàng hôn, em bỗng ao ước mình trở thành thi sĩ. Bởi trong bóng hoàng hôn, phong cảnh nơi đây đẹp tuyệt vời. Nếu là thi sĩ, em sẽ làm thơ ca tụng bức tranh vạn vật thiên nhiên hữu tình này. Ở phía Tây mặt trời rực đỏ đang từ từ lặn khuất dưới hàng dừa xanh, ánh rẽ quạt chiếu hắt lên khung trời, chiếu xiên ngang mặt đất…Ở nơi xa, từ phía chân trời, từng đàn chim gọi bầy đang bay về tổ. Những cánh cò trắng muốt điểm một hàng dài trên khung trời xanh trong ráng chiều nhạt dần như mê hoặc em. Ngây ngất ngắm nhìn và thưởng thức mà tâm hồn bay bổng, em chợt ước muốn làm cánh chim kia để được bay khắp khung trời cao rộng mà ngắm hoàng hôn cho thỏa thích.
Ngoài kia ở dãy ruộng phía xa những bác nông dân đã vác cuốc thu dọn dụng cụ sẵn sàng sẵn sàng về nhà. Từng tốp người xuất hiện trên đường làng nói nói, cười cười vui vẻ. Tiếng gọi nhau í ới, tiếng máy cày, máy xới nổ ì ạch trên đường trở về. Chắc là máy của bác Năm người nông dân lao động giỏi, giàu nổi tiếng vùng này đã từng được trình làng điển hình trên TV.
Em chợt có cảm hứng muốn dắt xe đi dạo đề ngắm cảnh đường làng. Bây giờ nắng đã nhuộm vàng hàng cau hai bên đường, hương cau thoang thoảng càng quyến rũ lòng người. Em lại dõi mắt nhìn theo đôi chim vừa về tổ. Chúng kêu ríu rít. Các con chim non đang chíp chíp như gọi mẹ. Hai vợ chồng chim đang mớm mồi cho chúng. Nhìn cảnh ấy, em chợt mỉm cười một mình. Chỉ một chút ít nữa thôi tôi cũng tiếp tục được như những con chim non kia. Ông bà sẽ ra đón mình và sẽ dành riêng cho minh thật nhiều món ăn ngon. Mải mê tâm ý em bị hụt chân bởi cái ổ gà to tướng bên đường may mà gượng kịp, không thì khắp cơ thể và xe sẽ phải nằm dài trên đường rồi.
Bây giờ thì mặt trời đã lặn khuất sau hàng tre, .ánh sáng còn le lói phía tây, chân trời đùn lên những dám mây nhiều hình, nhiều vẻ, bóng tối lan dần trên khung trời. Cảnh vật mờ dần, đôi chỗ sương trắng đã chập chờn. Người đi đường vắng hẳn, chỉ từ lác đác vài người trên cánh đồng.
Trong thôn, cây cối, nhà cửa đã nhòa đi trong ánh sáng vừa đủ mờ. Khói nhà bếp nhà ai đang phủ rộng trong bóng chiều như sương mờ bao phu. Bầu trời tối hẳn. Ánh sao đã nhấp nhá trên khung trời. Màn tối đã bao trùm cánh đồng. Những ánh đèn đã bật sáng trong những gian nhà tại đầu thôn cuối xóm.
Không thể thả hồn mãi theo cảnh vật nữa. Trời đã tối em vội đạp xe chạy riết về nhà. Trong tâm trí vẫn còn đấy hiện rõ bức tranh vạn vật thiên nhiên của quê nhà. Đẹp rực rỡ trong ráng chiều, đẹp mờ ảo trong sương chiều và trong màn đêm. Thật là một buổi hoàng hôn đáng nhớ. Em chợt thấm thía điều mà mọi người thường ca tụng “không còn nơi đâu đẹp bằng quê nhà mình”.
8. Kể lại một truyện đã biết.
Xem văn mẫu Kể lại chuyện cổ tích Cây khế tại đây
9. Tả lại hình ảnh ông Tiên.
Kí ức tuổi thơ như dòng thác mạnh mẽ và tự tin, cuốn tôi về với miền cổ tích. Kỉ niệm tuổi thơ tôi gắn với lời kể của mẹ, của bà, với nàng tiên, ông bụt. Tuổi thơ tôi là những lần vấp ngã ngồi khóc rưng rức, mong đợi ông tiên hiện ra, ban cho một điều ước diệu kì. Và giờ đây, trong mơ tôi đang trôi về cái ngày trẻ con ấy để được gặp ông tiên hiền từ của tôi.
Giấc ngủ bồng bềnh, êm ái đưa tôi bay lên rất cao, cao hơn hết những nóc nhà, hàng cây im lìm phía dưới, chạm tới một tầng mây mềm và ấm: “Chào mừng con đến với toàn thế giới của những ước mơ”. Một giọng trầm ấm vang lên. Tôi ngước mắt nhìn.
Ồ, kia chẳng phải là ông Tiên sao? Làm sao tôi nhầm được hình bóng thân thương mà mẹ và bà vẫn thường hay kể. Ông cao và trông gầy gầy nhưng nước da hồng hào, khoẻ mạnh, khuôn mặt phúc hậu. Mái tóc trắng như cước được búi cao gần sát đỉnh đầu. Chòm râu cũng trắng hệt như mái tóc, dài tới tận đầu gối, trông xa như một làn nước bạc. Ông vận một bộ quần áo màu vàng, có những đường vân trắng kéo thành vệt như sương và đi một đôi hài mũi hếch vàng, nhạt hơn bộ quần áo. Một dáng vóc nhàn nhã, thanh tao.
Ông bước lại gần tôi, dáng đi nhanh nhẹn.
Tôi ngước lên để xem ông rõ hơn. Ánh mắt ông ấm áp, trìu mến. Đôi mắt nâu hiền từ. Đôi lông mày trắng và dài rủ xuống. Ông mỉm cười, để lộ hàm răng đen nhánh.
“Ông ơi, sao ông chỉ giúp sức người gặp trở ngại vất vả, xấu số thôi ạ? Sao con ngã đau, khóc mà ông không hiện lên?” Tôi hỏi. Ông lại cười, nụ cười của ông sao giống nụ cười của ông ngoại tôi đã mất thế cơ chứ? Ông đưa ngón tay dài khẽ gạt sợi tóc con thoát khỏi mặt tôi. Bàn tay ấm áp của ông vuốt má tôi “Tại vì ông hay bất kể thần thánh nào khác cũng đều bước ra từ ước mơ và kỳ vọng của con người”.
Ánh mắt ông ngời sáng, chòm râu bạc khẽ rung rinh. “Người xấu số gặp phải nhiều đau khổ nhưng khát vọng vươn lên tìm niềm sung sướng, tìm công lí luôn rực cháy. Vì vậy, ông giúp sức để họ có thêm nghị lực. Việc giúp sức của ông chỉ như sự khuyến khích, cổ vũ họ mà thôi”.
À thì ra là như vậy!
Ánh mặt trời rọi qua hiên chạy cửa số, chiếu vào mặt làm tôi bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nhưng hình ảnh ông Tiên hiền từ và những lời ông nói vẫn vang vọng trong tôi. Ông ơi, con hiểu rồi ạ. Cổ tích không thể biến những giấc mơ thành thực sự nhưng nó sẽ tạo ra niềm tin, niềm kỳ vọng để ta nỗ lực vươn lên.
10. Tả quang cảnh một phiên chợ.
Một ngày mới khởi đầu với tiếng gà gáy sinh động – tín hiệu cho việc khởi xướng. Tôi vùng dậy ra sân tập thể dục và phát hiện đoàn người gánh gồng thành phầm & hàng hóa qua đường. Tôi chợt nhận ra ngày hôm nay là ngày họp chợ – nơi nằm trọng tâm thị xã Lộc Bình. Tôi bất giác liên tưởng đến bầu không khí vui tươi đang trình làng. Sự sầm uất không thể thiếu trong mọi phiên chợ. Một thoáng bồi hồi tôi nhận ra: Chợ quê tôi sao mà đẹp quá.
Quả thật nếu ai có dịp đến với Lộc Bình thì như có phép thuật làm họ không thích rời khỏi nơi đây, bởi chợ nằm bên cạnh dòng sông Kì Cùng đã tạo cho khu chợ cảm hứng vui tươi qua từng nhịp chảy của nó. Chợ thường họp năm ngày một lần từ sớm tinh mơ khi gà chưa gáy đến khi bóng mặt trời đã xế tà. Tờ mờ sáng những người dân nông dân đã cần mẫn mang thành phầm & hàng hóa ra chợ bán, họ mong tìm kiếm được chỗ ngồi tốt và bán được nhiều hàng. Khoảng 6h sáng chợ đã đông vui tấp nập. Nào người lái buôn, người bán hàng, người tiêu dùng, toàn bộ đang đổ dồn về phía TT thị xã. Ở ngay đầu chợ cũng hoàn toàn có thể cảm thấy được sự vui tươi đang trình làng ở bên trong. Hương gạo nếp, mùi bánh phở nghi ngút bốc ra như mời gọi thực khách rẽ vào quán ăn. Quả thật phở Lộc Bình vừa rẻ vừa ngon khiến ai cũng muốn nghỉ chân để vào quán thưởng thức món ăn của quê nhà. Mặt trời nhô cao dần rồi nhú lên cho kì hết, chiếu rọi những tia nắng chói chang, rừng rực xuống nhưng vẫn không ngăn cản trở được dòng người ở phía dưới. Đối với trẻ thơ, đi chợ cùng cha mẹ như một thú vui, những em được bố mẹ mặc cho những bộ quần áo đẹp, nhiều sắc tố sinh động để cùng hòa tâm hồn vào dòng xoáy người tấp nập. Tiếng trò truyện hòa vang cùng tiếng rao làm vang động khắp khu chợ. Các bà, những mẹ, những chị đang lựa chọn để sở hữ những hạt gạo thơm ngon nhất về cho mái ấm gia đình. Các em bé tập chung tại hàng bánh kẹo, lựa chọn cho mình những loại kẹo ngon nhất. Hàng điện gia dụng không ngớt khách. Hàng hoa quả là nơi tôi thích nhất. Khi nhìn những quả mận còn nguyên phấn trắng, sương còn đọng trên những chiếc lá là tôi lại cảm nhận được nỗi thức khuya dậy sớm của người nông dân để sở hữu thành quả là những trái mận to tròn, mọng nước như vậy. Những quả táo đỏ hồng, những quả cam sành trĩu nặng được người lái buôn mang về đây để phục vụ cho những người dân dân. Phía dưới nữa là những shop bán vật dụng học tập như: Bút, thước, màu… Những quán chè là nơi nghỉ chân lí tưởng để giảm sút sự nóng giãy của ngày hè. Hàng quần áo phục vụ cho tất khắp cơ thể già, người trung niên và người trẻ đủ sắc tố xanh đỏ, tím vàng .. rất ưa nhìn. Chợ càng đông hơn khi xuống đến nơi mua và bán gia xúc, gia cầm, những chú lợn con hồng hào đang kêu éc éc như đang nhớ mẹ. Những “bé” gà, “bé” vịt lông ánh vàng trông đáng yêu và dễ thương làm thế nào. Hàng thịt còn tươi roi rói, màu hồng đào. Tất cả những thành phầm & hàng hóa được bày bán ở đây đều mang đậm sắc hương, mùi vị của hương đồng cỏ nội được kết tinh từ hồn quê, hồn đất rồi như cất lên trời cùng thưởng thức. Cũng có những người dân đi chợ không shopping mà người ta đi ngắm, đi bình phẩm hoặc đi dạo chợ. Đến cuối chiều, khi mặt trời khuất sau núi chợ mới tan.
Ai cũng luôn có thể có một miền quê sinh ra do đó ai cũng luôn có thể có hình ảnh của phiên chợ quê trong tâm. Ai cũng luôn có thể có tuổi ấu thơ từng mong bà, mẹ, chị về để sở hữu quà, có khi chỉ là một chiếc kẹo, củ khoai có lúc còn ngon hơn hết đặc sản nổi tiếng đắt tiền. Tôi sẽ không còn thể quên được khu chợ quê – nơi tôi sinh ra. Nó đã để lại những ấn tượng không bao giờ phai trong tâm trí tôi.
Một số bài văn hay khác
– Văn mẫu lớp 6: Kể lại một buổi sinh hoạt lớp
Cứ vào thứ 7 hằng tuần, lớp em lại sinh hoạt lớp một lần để tổng kết tuần vừa qua cũng như triển khai việc làm của tuần sắp tới đây. Buổi sinh hoạt luôn xuất hiện khá đầy đủ những thành viên trong lớp, và có sự tham gia của cô giáo
Buổi sinh hoạt lớp thường khởi đầu khi kết thúc tiết 3 của ngày thứ 7. Hầu như lớp nào thì cũng sinh hoạt lớp vào thời gian này.
Buổi sinh hoạt lớp do lớp trưởng chủ trì, có thư kí ghi chép lại quy trình sinh hoạt. Kết thúc buổi sinh hoạt thì thư kí sẽ ghi chép lại khá đầy đủ gửi lại cô giáo chủ nhiệm để cô tóm gọn tình hình của lớp.
Hôm đó bạn lớp trưởng Nguyễn Văn Bình cầm một quyển sổ nhỏ ghi chép lại những gì lớp đạt được tuần qua. Bao gồm cả ưu điểm và nhược điểm. Bạn An tổng kết số bạn không chịu học bài cũ, không ghi bài khá đầy đủ, đi học muộn, đạt điểm xấu để cô giáo nắm vững được tình hình của lớp học.
Khi lớp trưởng báo cáo thì hầu như những bạn đều im re lắng nghe. Em thấy rằng giờ sinh hoạt lớp là giờ mà những bạn không còn ai dám làm ồn, vì ai cũng sợ tên mình được nêu danh. Cô giáo thường nhìn từng bạn rất chú ý và lắng nghe lớp trưởng.
Cô giáo thường nhắc bạn thư kí phải ghi thật khá đầy đủ và rõ ràng để cô làm tài liệu báo cáo với phụ huynh.
Khi những bạn có hành vi không tốt trong tuần thường sẽ bị cô giáo gọi lên bảng đứng thành hàng và phát biểu ý kiến của tớ, hứa nỗ lực và sửa chữa thay thế ra làm sao. Bạn nào thì cũng cúi mặt bước lên mục giảng và không đủ can đảm nhìn ai.
Khi bạn lớp trưởng đã phát biểu xong thì cô giáo khởi đầu đưa ra ý kiến của tớ. Thường thì cô sẽ đưa ra hình phạt đích đáng cho những bạn vi phạm và tuyên dương những bạn có thành tích tốt. Sau đó cô sẽ phổ cập kế hoạch tuần tới lớp sẽ phải làm những gì và phân công làm cho thật tốt.
Buổi sinh hoạt khép lại khi cô giáo đã bước thoát khỏi lớp, nhiều bạn hớn hở ra về, nhiều bạn bị phạt lại khởi đầu than thở.
Sinh hoạt lớp lúc nào thì cũng là giờ “học” để lại nhiều dấu ấn riêng với mỗi bạn học viên như vậy.
– Bài Văn mẫu lớp 6 số 4: Những bài văn hay về mẹ
Thư gửi mẹ.
Mẹ thân yêu của con!
Trời ơi là trời! Anh ăn đi cho tôi nhờ, đừng có nhịn ăn sáng nữa. Đừng có dở hơi đi tiết kiệm chi phí mấy đồng bạc lẻ thế, anh tưởng rằng thiếu tiền như vậy thì tôi chết à?. Đó là những điệp khúc mẹ cất lên hằng ngày dạo mới gần đây vì con quyết định hành động nhịn ăn sáng đi học để tiết kiệm chi phí chút tiền cho mẹ, cho mái ấm gia đình. Có lúc mẹ còn gắt lên, hỏi con Sao cứ phải đắn đo khổ sở về tiền đến thế nhỉ? .
Mẹ ơi, những lúc ấy mẹ đang giận nên con không đủ can đảm cãi lại. Nhưng giờ đây con muốn được bày tỏ lòng mình rằng tại sao con lại sở hữu những tâm ý, hành vi kì lạ như vậy. Vâng, toàn bộ là vì tiền. Chỉ đến tận giờ đây con mới nhận ra cả một quãng thời hạn dài trước đó con đã non nớt, ngây thơ biết chừng nào khi nghĩ về tiền. Cách đây 8 năm bệnh viện đã chuẩn đoán mẹ bị suy thận mãn tính độ 4 (độ cao nhất về suy thận). 8 năm rồi nhà ta đã sống trong túng thiếu bần hàn, vì bố mẹ không tìm kiếm được nhiều tiền lại phải dành tiền cho mẹ đi chạy thận. Nhưng bố mẹ vẫn cho con toàn bộ những gì hoàn toàn có thể, và cậu bé học trò như con cứ vô tư đâu biết lo gì.
Hồi học tiểu học, tiền bạc riêng với con là một chiếc gì đó rất nhỏ, nó là những tờ giấy với đủ màu hoàn toàn có thể dùng để sở hữ cái bánh, cái kẹo, gói xôi hay cái bánh mì Con đâu có ngờ tiền đó đó là yếu tố quyết định hành động sinh mạng mẹ mình, là thứ bố mẹ phải hằng ngày chắt bóp và bao người thân trong gia đình gom góp lại để trả cho từng ca lọc máu cho mẹ tại bệnh viện Bạch Mai, là thứ càng làm mẹ thêm đau đầu tâm ý khi mẹ buộc phải nghỉ việc làm vì Đk sức mạnh thể chất không được cho phép.
Rồi đến khi con học lớp 8, mẹ ngày càng yếu và mệt, phải tăng từ 2 lên 3 lần lọc máu/ tuần. Những chỗ chích ven tay của mẹ sưng to như hai quả trứng gà, nhiều hôm máu thấm ướt đẫm cả tấm băng gạc. Do ảnh hưởng từ suy thận mà mẹ còn bị thêm viêm phổi và suy tim. Rồi ông lại bị ốm nặng, bố phải nghỉ việc ở trong nhà trông ông, nhà mình vì thế càng trở nên túng quẫn, mà càng túng thì sẽ càng khổ hơn. Tờ một trăm ngàn hồi ấy là một thứ gì đó xa xỉ với nhà mình. Cũng từ dạo ấy, đầu óc non nớt của con mới dần vỡ lẽ ra rằng tiền bạc đó đó là mồ hôi, nước mắt, là máu (theo như đúng nghĩa đen của nó, vì có tiền mới được chạy thận lọc máu mà) và bao nỗi niềm trăn trở lo ngại của bố và mẹ.
Hôm trước con có hỏi quan điểm của mẹ về tiền bạc thế nào để con có thêm ý viết bài làm văn nghị luận cô giao. Mẹ hơi ngạc nhiên vì vướng mắc đường đột ấy. Rồi mẹ chỉ vấn đáp với 3 từ gọn lỏn Mẹ ghét tiền. Nếu con còn thơ dại như ngày nào, hay như thể một người ngoài nào khác thì chắc con đã ngạc nhiên lắm. Nhưng giờ đây con cũng đồng ý với mẹ: Con cũng ghét tiền. Bởi vì nó mà mẹ phải mệt mỏi rã rời sau mỗi lần đi chạy thận.
Mẹ chạy thận 3 lần mỗi tuần, trước kia bố đưa đón mẹ bằng xe đạp điện nhưng rồi mẹ bảo đi thế khổ cả hai người mà còn phải chờ đón mất ngày mất buổi của bố nữa nên mẹ chuyển sang đi xe ôm. Nhưng đi xe ôm mất mỗi ngày mấy chục, tốn tiền và lại chẳng kiếm đâu ra ra, mẹ quyết định hành động đi xe buýt. Mỗi khi về nhà, mẹ thở hổn hển, mẹ lăn ra giường lịm đi không nói được câu gì. Con và bố cũng biết là lúc ấy tránh việc hỏi chuyện mà nên để yên cho mẹ nghỉ ngơi. Tám năm rồi, tám năm tận mắt tận mắt chứng kiến cảnh ấy nhưng con vẫn chưa bao giờ hoàn toàn có thể quen được. Con chỉ biết đứng từ xa nhìn mẹ, và nghiến răng ước giá như có dăm chục ngàn cho mẹ đi xe ôm thì đâu đến nỗi !.
Con bỗng ghét, thù đồng xu tiền. Con bỗng nhớ hồi trước, khi mẹ vẫn nằm trong viện. Ba người bệnh chen chúc chung nhau một chiếc giường nhỏ trong căn phòng bệnh ngột ngạt và quá tải của bệnh viện Bạch Mai. Con đã ngây thơ hỏi mẹ Sao mẹ không vào phòng bên kia, ở đấy từng người một giường tự do lại sở hữu quạt chạy vù vù, có tivi nữa?. Mẹ chỉ nói khẽ cha tổ anh. Đấy là phòng dịch vụ con ạ. Con lúc ấy chẳng hiểu gì. Nhưng rồi con cũng vỡ lẽ ra rằng đó là phòng mà chỉ những ai rủng rỉnh tiền thì mới được vào mà thôi. Còn như mẹ thì không được. Con căm nghét đồng xu tiền vì thế.
Con còn sợ đồng xu tiền nữa. Mẹ hiểu con không ? Con sợ nó vì sợ mất mẹ. Mẹ đã phải bốn lần đi cấp cứu rồi. Những người suy thận lâu có rủi ro không mong muốn tiềm ẩn tiềm ẩn tử vong cao vì huyết áp dễ tăng, máu dồn vào dễ làm tắc ống khí quản và gây tắc thở. Mẹ thừa biết điều này. Nhiều người bạn mẹ quen trong xóm chạy thận đã phải chịu những cái kết bi thảm như vậy. Nhiều đêm con bỗng choàng tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa mà lạnh toát sống sống lưng bởi vừa trải qua một cơn ác mộng tồi tệ
Con sợ mẹ lại phải đi cấp cứu, và sợ nhỡ nhà mình không đủ tiền để nộp viện phí thì con sẽ mất đi người thân trong gia đình yêu nhất trong cuộc sống này. Mỗi buổi mẹ đi chạy thận là mỗi buổi cả bố và con đều phấp phỏng, bồn chồn, lo ngại. Mẹ về muộn là lòng con nóng như lửa đốt, còn bố thì cứ đi đi lại lại và luôn hỏi bao giờ mẹ mày mới về?. Với con thời cơ là 50/50, hoặc là mẹ chạy thận bảo vệ an toàn và uy tín và về nhà, hoặc là
Con lo sợ hơn khi lướt web thấy bảo có người không đủ tiền trả phần rất ít chỉ là 5% bảo hiểm y tế, tiền thuốc men mà phải về quê tự điều trị. Với những bệnh nhân phải chạy thận, như vậy đồng nghĩa tương quan là nhận bản án tử hình, không hề đường sống. Con bỗng hoảng sợ tự hỏi nếu không hề BHYT nữa thì sao? Và nếu ông mất thì sao? Chi tiêu hằng ngày nhà mình giờ đây phần nhiều trông chờ vào tiền lương hưu của ông, mà ông thì đã già quá tuyệt vời rồi
Mẹ ơi, tiền quan trọng đến thế nào với mái ấm gia đình mình thì chắc mẹ làm rõ hơn con. Cứ nghĩ đến tiền là con lại nhớ đến những đêm bố mất ngủ đến rạc khắp cơ thể, nhớ đến những vết chích ven sưng to như quả trứng gà của mẹ, nhớ đến hơn cả thìa đường pha cốc nước nóng con mang cho mẹ để mẹ uống bồi bổ mỗi tối. Mẹ chắt chiu đến mức sữa ông thọ rẻ tiền mà cũng không mua về để tự tu dưỡng sức mạnh thể chất cho mình.
Con sợ tiền và lại muốn có tiền. Con ghét tiền và lại quý tiền nữa mẹ ạ. Con quý tiền và tôn trọng tiền bởi con luôn biết ơn những người dân hảo tâm đã hỗ trợ nhà mình. Từ những nhà sư tốt bụng mời mẹ đến chùa vào thời gian vào buổi tối cuối tuần, những cô bác ở Hội chữ thập đỏ quyên góp tiền giúp mẹ và mái ấm gia đình mình. Và cả những người dân bạn xung quanh con, dù chưa giúp gì được về vật chất, tiền bạc nhưng luôn quan tâm hỏi thăm sức mạnh thể chất của mẹ Nhờ họ mà con cảm thấy ấm lòng hơn, vững tin hơn.
Con cảm thấy bất lực ghê gớm và rất cắn rứt lương tâm khi mẹ khước từ với những kế hoạch của con. Đã có những lúc con đòi đi lao động, đi làm việc gia sư hay phải đi bán bánh mì tam giác như mấy anh sinh viên con quen để kiếm tiền giúp mẹ nhưng mẹ cứ gạt phăng đi. Mẹ cứ một mực tống con đến trường và bảo mẹ chỉ việc con học giỏi thôi, con giỏi thì mẹ sẽ khỏe.
Vâng, con xin nghe lời mẹ. Con vẫn đến trường. Con sẽ nỗ lực học thật giỏi để mẹ và bố vui lòng. Nhưng mẹ hãy để con giúp mẹ, con đã nghĩ kĩ rồi, không làm gì thêm được thì con sẽ nhịn ăn sáng để tiết kiệm chi phí tiền. Không bán bánh mì được thì con sẽ ăn cơm với muối vừng. Mẹ đừng lo mẹ ạ, mẹ hãy yên tâm chạy chữa và chăm sóc cho bản thân mình mình. Hãy để con được chia sẻ sự túng thiếu tiền bạc cùng bố mẹ. Vậy con khẩn thiết xin mẹ đừng cằn nhằn la mắng con khi con nhịn ăn sáng. Mẹ đừng không cho con khi con đi lấy chầy, cối để giã lạc vừng. Dù con đã sút 8 cân so với năm ngoái nhưng con tin rằng với việc thấu hiểu lẫn nhau Một trong những người dân trong mái ấm gia đình thì nhà ta vẫn hoàn toàn có thể sống yên ổn để đồng xu tiền không thể đóng vai trò cốt yếu trong việc quyết định hành động niềm sung sướng nữa.
– Bài Văn mẫu lớp 6: Tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ với một nhân vật trong cổ tích/truyền thuyết mà em đã học
Những ngày nghỉ hè, tôi thích nhất là được ở trong nhà nằm đọc truyện cổ tích. Năm vừa rồi, tôi đạt thương hiệu học viên giỏi nên mẹ đã mua cho tôi một quyển Truyện cổ tích Việt Nam. Nhờ nó, tôi đã được du ngoạn trong một toàn thế giới huyền ảo.
Tôi đang mơ màng bỗng giật mình tỉnh dậy bởi tiếng hát và nụ cười đùa trong trẻo của lũ trẻ. Tôi nhìn thấy trước mắt mình một đám trẻ đang vui đùa. Lũ trẻ đang chơi thấy tôi tiến lại thì tạm ngưng, chúng cũng luôn có thể có vẻ như ngạc nhiên vì thấy tôi mặc khác với chúng. Có một cậu bé mặt mũi sáng sủa và thông minh tiến lại chào và hỏi tôi. “Chị là ai?”. “Mình tên là Thúy, còn em?” Cậu bé còn chưa kịp vấn đáp thì lũ trẻ nhao nhao lên và đồng thanh hô: “Đó là cậu bé thông minh!”. Tôi ngạc nhiên quá và vui mừng lúc biết trước mặt mình là cậu bé thông minh – người đã đưa ra được những lời giải đơn thuần và giản dị và dễ hiểu trước những câu đố hóc búa của vua. Tôi nói: “Chị rất thích những câu vấn đáp của em. Dù có gặp vua hay bất kỳ ai, em không hề run sợ và lại nhanh trí đối đáp lại những câu đố đầy oái oăm của nhà vua. Bằng trí thông minh của tớ, em đã cứu được dân làng và cứu việt nam trước sự việc dòm ngó của ngoại bang. Câu vấn đáp của em trước sứ thần khiên ông ta sợ và nể phục nước Việt ta tuy nhỏ nhưng không thiếu người tài.”
Cậu bé nhìn tôi, đưa tay gãi gãi, vẻ xấu hổ và nói: “Chị cứ khen em mãi thế. Đất việt nam không thiếu nhân tài. Em thấy những bạn học viên giờ đây còn nhỏ nhưng đã rất giỏi, mang về cho giang sơn bao giải quốc tế. Các bạn đã làm cho toàn thế giới nghe biết nước Việt Nam bằng những giải vàng trên trường quốc tế”.
Tôi ngạc nhiên: “Sao em biết?”. “Bởi em rất thích học nên thường đến xem những bạn học viên học tập. Em thấy rất vui khi ngày càng có nhiều bạn học giỏi. Các bạn giỏi nhưng rất ngoan và nhã nhặn. Nhưng thôi, chị lại đây chơi cùng bọn em”. Em kéo tay tôi, cùng hòa vào đám trẻ. Chúng tôi cùng giải đố, cùng đùa nghịch thật vui. Thậm chí, tôi còn được bọn trẻ đãi món khoai lang nướng vùi dưới lá khô. Mải vui đùa, chúng tôi quên cả thời hạn. Trời đã sẩm tối, lũ trẻ chia tay tôi ra về. Tôi còn đang đứng ngẩn ngơ nhìn lũ trẻ ra về mà thấy tiếc quá, chẳng biết bao giờ mới có dịp hội ngộ.
Bỗng tôi thấy có tiếng mẹ đang gọi tôi: “Thúy ơi! Dậy đi con. Sao lại nằm lên sách mà ngủ thế này”. Hóa ra, tôi đang đọc truyện thì ngủ quên mất. Cuộc gặp gỡ với cậu bé thông minh thật là thú vị biết bao.
– Văn mẫu lớp 6: Từ bài Lao Xao của Duy Khán, em hãy tả lại khu vườn trong một buổi sáng đẹp trời
Tôi là người rất yêu cây cối, cứ đi đến đâu, thấy vườn cây um tùm, xanh tốt là tôi thấy hân hoan trong người. Tôi yêu vườn cây vì nhà tôi cũng luôn có thể có một khu vườn nhỏ, khu vườn đã để lại trong tôi nhiều kỉ niệm, giúp tôi khôn lớn trưởng thành.
Buổi sáng ngày hôm nay tiết trời rất thông thoáng và dễ chịu và tự do. Cái mát của buổi sáng làm lòng người dễ chịu và tự do và khoan khoái vô cùng. Chạy ra vườn, tôi thoáng nhìn những tia nắng nhỏ nhảy múa lăn tăn trên lối đi, trượt xuống những tàu lá, trải dài trên những cánh hoa. Dường như nắng cũng muốn làm nhẹ lòng con người nên không hề nóng giãy, nóng nảy mà ấm áp, nhẹ nhàng như những cô nàng mến yêu. Dấu hiệu của một ngày bình yên đẹp tươi!
Vì đêm qua có trận mưa, đất vừa mới tiếp thêm vào cho chúng nguồn nước mới – nguồn nhựa sống nóng hổi tràn trề đã làm cho hoa lá thêm nhiệt huyết, phô bày hết vẻ đẹp của tớ. Tôi ngước nhìn lên những tán dừa đong đưa. Xanh, xanh non, xanh óng ả, xanh đến kì lạ! Nắng mới trong trẻo càng làm cho màu non tươi thêm rực rỡ.
Ở góc vườn nhà tôi là một cây dừa cao chót vót, với chùm dừa trĩu quả trên ngọn. Dừa lớn tuổi hơn tôi nhiều lắm. Mẹ kể, trước lúc tôi chào đời, lúc cha mẹ mua mảnh đất nền trống này thì ở đây đã sẵn có cái ao và mấy hàng dừa. Bên dưới hàng dừa là cái ao. Ao không lớn nhưng đủ chỗ cho chiếc xuồng nhỏ. Tôi vẫn thường leo lên chiếc xuồng ấy, vớ lấy một khúc sào đủ dài và khởi đầu cuộc thám hiểm quanh… ao của tớ. Ao nhà tôi nước không trong mà đục đục màu đất, hắc hắc mùi bùn. Chẳng thấy bóng dừa nào in xuống cả, cũng chẳng thấy được màu xanh ngắt của khung trời – cái màu mẹ vẫn gọi là màu mắt xa xăm chờ đón hoàng tử của nàng tiểu thư trong truyện cổ xưa.
Mặc dù vườn không rộng nhưng mẹ vẫn để một ít đất cho tôi trồng những gì mình yêu thích. Và tôi trồng hoa, rất lạ, tôi chỉ yêu hoa dại. Tôi yêu đến vô cùng cái hoang sơ kì lạ, cái thu hút khó lí giải ở những loài hoa không tên này – những loài hoa mà hầu như con người ít để ý quan tâm đến, những loài hoa tưởng như chỉ hoàn toàn có thể tìm thấy thi thoảng ở một vài hàng rào nơi nông thôn, hay ở vệ đường từ quê ra tỉnh. Tôi đặt cho chúng tên thường gọi riêng của tôi: Mặt trời và Mặt trăng. Hôm nay, thật nhiều, thật nhiều những bông hoa nhỏ nhắn xinh xinh nở rộ. Có hoa màu vàng, không nhạt nhẽo như cúc, mà vàng rực, đầy nhiệt huyết và sức nóng như mặt trời. Có màu hoa trắng, không thật kiêu sa như hoa li mà dịu dàng êm ả thanh khiết như mặt trăng. Hằng trăm Mặt trời, Mặt trăng tí hon nổi trội trên nền lá xanh rậm rì, điểm những giọt nước mắt của trời đêm qua lấp lánh, lộng lẫy… Tấm thảm tuyệt vời của người thợ dệt vạn vật thiên nhiên. Vẻ đẹp mê hoặc, mang đến cho con người sự say mê bình lặng đến không ngờ.
Khu vườn nhà tôi tuyệt đẹp như vậy đấy. Khi đi đâu một vài ngày tôi đã nhớ khu vườn như nhớ người bạn thân của tớ. Khu vườn đã tiếp thêm sức sống và cống hiến cho mái ấm gia đình tôi, che mát cho chúng tôi vào trong ngày hè nóng giãy, phục vụ những trái quả thơm ngon cho chúng tôi thưởng thức và nó còn chia sẻ những lúc vui buồn cùng tôi. Tôi sẽ nhớ mãi khu vườn nhà mình và sẽ làm khu vườn ngày càng đẹp và phong phú hơn.
– Bài Văn mẫu lớp 6: Hãy tả một nhân vật có hành vi và ngoại hình khác thường mà em đã có dịp quan sát, đã đọc trong sách hoặc nghe kể lại
Mỗi lần theo mẹ ra chợ shopping, là em lại sở hữu dịp quan sát một cậu bé có hình dạng và hoạt động và sinh hoạt giải trí rất kì lạ. Khiến cho em có một ấn tượng rất thâm thúy. Chắc những bạn và những thầy cô cũng vướng mắc, người bạn nhỏ ấy có điểm lưu ý gì khiền em phải để ý quan tâm như vậy. Sau đây, em xin tả lại cho cô và những bạn cùng nghe.
Cậu bé tên là Minh, nhà Minh nghèo lắm. Có lần em nghe những bác trong chợ kể rằng ba má cậu mất sớm, để lại hai chị em Minh non nớt đương đầu với sóng gió của cuộc sống. Do nhà nghèo, nên chị Minh phải đi làm việc thuê làm mướn suốt ngày, còn Minh thì phải đi bán rong trong chợ những đồ linh tinh như bàn chải, lược, đồ móc chìa khoá để nuôi sống bản thân. Tóc cậu rậm rạp, có lẽ rằng vì nhà nghèo nên cậu không thể đi cắt tóc được. Cậu có khuôn mặt hình chữ điền dính đầy bụi bẩn vì cậu phải lăn lộn khắp nơi để kiếm ăn nhưng ẩn sau lớp bụi bẩn đấy, em tin chắc là một tấm lòng nhân hậu. Cậu có chiếc mũi dọc dừa trông chẳng phù thích hợp với khuôn mặt của tớ tí nào. Ẩn sau đôi môi tái nhợt vì bệnh tật là hàm răng khểnh và trắng ngà. Đã vậy, ông trời còn nỡ để Minh mang một dị tật kinh khủng. Hai tay cậu bị bại liệt không in như người thông thường khiến cậu cầm nắm rất trở ngại vất vả. Vì vậy mà chị Minh phải quàng sẵn đồ vật lên trên người Minh để cậu hoàn toàn có thể bán. Cũng chính vì điểm này mà toàn bộ lũ nhóc trong chợ đều gọi Minh với một tên thường gọi trêu chọc là Minh cùi. Mỗi lần như vậy, Minh vừa khóc vừa rất khó chịu xua những bạn kia ra, nhưng vì bị tật nên chẳng những không xua được mà còn bị té lên té xuống khiến đám nhóc vô luơng tâm kia cười vỡ cả bụng. Em vội vã chạy đến đỡ Minh dậy. Thế là Minh kết thân với em vì em là người bạn duy nhất không trêu chọc Minh. Trong chỉ vài phút tiếp cận. Em đã phát hiện ra rằng: Tuy xấu xí, nhưng cậu vẫn mang trong mình cái hồn nhiên, trong sáng cuả tuổi thơ. Thỉnh thoảng, cậu đuổi theo một chú bướm vàng với một bộ dạng rất vui vẻ, yêu đời. Cậu chăm chỉ thật. Từ khi chợ họp đến giờ, cậu vẫn tiếp tục đứng ở trước cửa mời gọi mọi người shopping. Cậu tuy nghèo nhưng cũng luôn có thể có lòng tự trọng rất cao. Có lần, một bác đi mua rau ngang qua, thấy cậu bé tội nghiệp, bác cho cậu năm nghìn và nói: “Ta tặng cho cháu đấy, ta không lấy hàng gì đâu” Thế mà Minh không sở hữu và nhận, nằng nặc xin bác phải mua một món gì đó mới thôi. Minh nói với Bác nọ: “Đói cho sạch, rách nát cho thơm bác ạ. Cháu không phải ăn mày. Cháu muốn sống bằng sức lao động của tớ”. Minh tuy nghèo nhưng rất ham học dù Đk mái ấm gia đình không được cho phép. Trong lúc đi bán, lâu lâu, Minh lại lấy cuốn sách của chị cậu cho ra đọc. Hỏi thăm mới được biết là tối nào, chị Minh cũng dạy Minh học chữ. Vì bị bại liệt hai tay nên cậu phải dùng hai ngón chân để cầm bút. Tuy vậy chữ cậu lại rất đẹp. Thật là tài tình phải không những bạn. Minh còn tồn tại biệt tài vẽ chân dung bằng chân rất điêu luyện. Những người khách qua đường thỉnh thoảng lại tò mò muốn xem Minh vẽ, thế là cậu dùng hai ngòn chân nhỏ bé của tớ kẹp lấy bút rồi ngả người ra sau sẵn sàng sẵn sàng tư thế. Như một phép thuật kì diệu, những đường nét nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp khởi đầu hiện ra. Khi bức tranh đã hoàn thành xong ai cũng tấm tắc khen đẹp. Nét đẹp ấy không những từ bức chân dung Minh vẽ mà còn là một từ lòng quyết tâm, ý chí phấn đấu tăng trưởng của Minh đấy. Tuy trở ngại vất vả, nhưng Minh không hề nản chí làm em rất nể phục. Cậu làm em nhớ đến hình ảnh thầy Nguyễn Ngọc Kí người đã dùng hai ngón chân tập viết, đã nổi tiếng trong toàn nước. Trời đã gần trưa, mẹ đã shopping xong và ra đón em. Vừa lúc ấy, chị của Minh tất tả chạy bộ đến mang cơm cho Minh. Trông thấy em đang rỉ tai với Minh, chị nói: “Chào em, em là bạn của Minh à”. Em tươi cười gật đầu. Chị quay sang đút cơm cho Minh ăn, thấy Minh phải nỗ lực lắm mới ăn đươc từng muổng cơm và người chị thương em chốc chốc lại chảy nước mắt làm em rất cảm động. Nghe em kể về Minh, mẹ em sực nhớ về Bác Tư người làm trong một ngôi nhà tình thương của một tổ chức triển khai nhân đạo. Mẹ em chạy đến nói với chị của Minh. Hai chị em mừng đến phát khóc. Cuối cùng chị em Minh đã được đón về một mái ấm tình thương để được che chở, đùm bọc và dạy dỗ nên người
Nhìn tình hình của Minh, một cậu bé mồ côi, tật nguyền. Em cảm thấy mình rất như mong ước được sống khá đầy đủ và êm ấm trong vòng tay thương yêu của cha mẹ và ông bà. Em quyết tâm học thật giỏi để sau này lớn lên trở thành người tài, làm cho giang sơn ngày càng giàu mạnh hơn. Em sẽ xây dựng nhiều tổ chức triển khai từ thiện để góp thêm phần xoa dịu những nỗi đau của những mảnh đời xấu số như chị em Minh.
Với những bài văn mẫu lớp 6 trên đây chắc chắn là đã phần nào tương hỗ cho quy trình học tập và viết văn của những bạn học viên lớp 6 trở nên thuận tiện và đơn thuần và giản dị và hiệu suất cao hơn. Tuy nhiên với những bài vãn mẫu những em học viên nên làm tìm hiểu thêm chứ tránh việc copy toàn bộ tránh những trường hợp quá tùy từng văn mẫu làm ảnh hưởng đến lời văn thực tiễn và lời văn không hề chân thực và mê hoặc. Những bài văn mẫu sẽ hỗ trợ những em hiểu hơn cách viết cũng như kĩ năng sắp xếp những ý trong bài hợp lý và dễ hiểu hơn.
Mẫu bài văn mẫu hay dành riêng cho học viên lớp 6
Để học tốt môn ngữ văn lớp 6 những em học viên nên phải triệu tập cho việc học cũng như tìm hiểu thêm thêm những tài liệu văn mẫu lớp 6 để việc học tập và viết văn trở nên thuận tiện và đơn thuần và giản dị hơn. Một trong số những kinh nghiệm tay nghề để hoàn toàn có thể làm văn hay và tránh trường hợp lạc đề được nhiều bạn chia sẻ là lúc sẵn sàng sẵn sàng viết văn những em nên đọc kỹ đề bài và lập dàn ý, đưa ra những ý chính rõ ràng cho nội dung bài viết để hoàn toàn có thể viết bài thuận tiện và đơn thuần và giản dị mà không lo sợ ngại bị sai hướng. Chính vì thế khi viết văn những bạn cần để ý quan tâm tiến trình làm bài để sở hữu một bài văn hay nhất.
Tuy nhiên riêng với môn học nào thì cũng vậy, những bạn nên phải có nền tảng ngay từ lúc ban đầu, chịu khó học tập và rèn luyện nhất là thường xuyên viết văn để sở hữu nhiều kỹ năng hơn. Những bài văn mẫu lớp 6 sẽ hỗ trợ những bạn làm quen với những bài văn từ những yêu cầu cơ bản đến nâng cao, chắc như đinh đây sẽ là tài liệu tương hỗ quy trình học văn của những em học viên tốt nhất.
Bên cạnh tuyển tập bài văn mẫu lớp 6 hay, riêng với những bạn học viên lớp 7 Tải Miễn Phí đã và đang update tới những em những bài văn mẫu lớp 4 hay nhất, nội dung xuyên thấu chương trình học tập với những bài văn mẫu lớp 7, tinh lọc những em học viên lớp 4 cùng theo dõi và tải về làm tài liệu học tập nghiên cứu và phân tích nhé.
Tài liệu Văn mẫu lớp 6 tổng hợp những bài văn mẫu những bài làm trong SGK Ngữ văn lớp 6 từ tập 1 đến tập 2 như văn kể chuyện, văn biểu cảm, văn miêu tả …. Không chỉ giúp những em học viên lớp 6 làm bài tập thuận tiện và đơn thuần và giản dị, nâng cao kiến thức và kỹ năng, tích lũy vốn từ và học tốt môn văn lớp 6 hơn mà văn mẫu lớp 6 còn tương hỗ những giáo viên dạy văn lớp 6 thuận tiện và đơn thuần và giản dị soạn bài và dạy học hiệu suất cao hơn.
Soạn văn lớp 6 tiên tiến và phát triển nhất, ngắn gọn theo chương trình Soạn bài Tổng kết phần tập làm văn trang 155 SGK Ngữ văn 6 tập 2 Soạn bài Sông nước Cà Mau, Ngữ văn lớp 6 Soạn bài Viết bài tập làm văn số 6, văn nghị luận, soạn văn lớp 8 Soạn bài So sánh (tiếp theo), Ngữ văn lớp 6 Văn mẫu lớp 9 tuyển chọn
Reply
4
0
Chia sẻ
Share Link Down Cách làm văn lớp 6 miễn phí
Bạn vừa đọc Post Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Review Cách làm văn lớp 6 tiên tiến và phát triển nhất và Chia Sẻ Link Cập nhật Cách làm văn lớp 6 Free.
Thảo Luận vướng mắc về Cách làm văn lớp 6
Nếu sau khi đọc nội dung bài viết Cách làm văn lớp 6 vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn có thể lại phản hồi ở cuối bài để Admin lý giải và hướng dẫn lại nha
#Cách #làm #văn #lớp