/*! Ads Here */

Phân tích bài thơ tây tiến khổ 1 Mới nhất

Mẹo Hướng dẫn Phân tích bài thơ tây tiến khổ 1 Chi Tiết


Bạn đang tìm kiếm từ khóa Phân tích bài thơ tây tiến khổ 1 được Cập Nhật vào lúc : 2022-12-01 08:41:07 . Với phương châm chia sẻ Bí kíp Hướng dẫn trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết 2022. Nếu sau khi tìm hiểu thêm Post vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comment ở cuối bài để Tác giả lý giải và hướng dẫn lại nha.


ADVERTISEMENT


Văn mẫu lớp 12: Phân tích khổ đầu bài thơ Tây tiến của Quang Dũng (Dàn ý + 8 mẫu), Hôm nay, chúng tôi xin mời toàn bộ những bạn cùng tìm hiểu thêm một số trong những bài văn mẫu lớp


Nội dung chính


  • Dàn ý Phân tích khổ đầu bài thơ Tây tiến của Quang Dũng

  • Phân tích khổ đầu bài thơ Tây tiến của Quang Dũng Mẫu 1

  • Phân tích khổ đầu bài thơ Tây tiến của Quang Dũng Mẫu 2

  • Phân tích khổ đầu bài thơ Tây tiến của Quang Dũng Mẫu 3

  • Phân tích khổ đầu bài thơ Tây tiến của Quang Dũng Mẫu 4

  • Phân tích khổ đầu bài thơ Tây tiến của Quang Dũng Mẫu 5

  • Phân tích khổ đầu bài thơ Tây tiến của Quang Dũng Mẫu 6

  • Phân tích khổ đầu bài thơ Tây tiến của Quang Dũng Mẫu 7

  • Phân tích khổ đầu bài thơ Tây tiến của Quang Dũng Mẫu 8


  • Văn mẫu lớp 12: Phân tích khổ đầu bài thơ Tây tiến của Quang Dũng gồm dàn ý, cùng 8 bài văn mẫu, giúp những em học viên lớp 12 tìm hiểu thêm, tích lũy vốn từ để hiểu thâm thúy hơn về khổ 1 bài thơ Tây Tiến.



    Hy vọng rằng với tài liệu này sẽ tương hỗ cho những bạn học viên sẽ củng cố lại kiến thức và kỹ năng Ngữ văn lớp 12 của tớ. Sau đây, xin mời quý thầy cô và những bạn cùng tìm hiểu thêm tài liệu.


    Dàn ý Phân tích khổ đầu bài thơ Tây tiến của Quang Dũng


    I. Mở bài:


    Giới thiệu tác giả Quang Dũng


    Giới thiệu bài thơ Tây Tiến


    II. Thân bài:


    Hai dòng thơ đầu: Nỗi nhớ bao trùm, mạch cảm hứng chủ yếu của bài thơ


    • Sông Mã, Tây Tiến đều như trở thành những người dân thân trong gia đình thương ruột thịt mà Quang Dũng dành trọn tình cảm nhớ thương.

    • Nhớ chơi vơi là nỗi nhớ lạ lùng của những người dân lính từ phố thị.

    => Núi rừng Tây Bắc đã khắc vào tâm hồn của tớ những kỷ niệm không quên, đồng thời cũng là nỗi trống trải lạc lõng trong tâm tác giả.


    Hai câu thơ tiếp:


    • Sài Khao, Mường Lát là những khu vực gợi ý về địa phận hoạt động và sinh hoạt giải trí của lữ đoàn Tây Tiến, mở rộng sang những không khí khác trong bài thơ.

    • Nỗi nhớ ở đây dường như giàn trải khắp vùng không khí to lớn, mỗi một nơi bước chân tác giả trải qua, ông đều dành những tình cảm yêu thương đặc biệt quan trọng, trở thành kỷ niệm khắc sâu trong tâm.

    • Những kỷ niệm nhỏ như sự mỏi sau chặng hành quân, ngọn đuốc hoa bập bùng trong đêm tối đều chứng tỏ nỗi nhớ lớn lao của tác giả.

    Bốn câu thơ tiếp Dốcxa khơi:


    • Gợi sự hiểm trở của núi rừng Tây Bắc, sự vất vả và những nỗ lực kiên cường của người lính chiến khi hành quân.

    • Súng ngửi trời là hình ảnh nhân hóa thú vị, thể hiện tâm hồn lãng mạn, hồn nhiên và vui nhộn của người lính chiến trong gian truân.

    • Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi là vẻ đẹp của yếu tố sống, sự thi vị lãng mạn giữa núi rừng hoang vu, gợi sự bình yên, chốn nghỉ chân cho những người dân lính.

    Hai câu thơ Anh bạnquên đời:


    • Sự quyết tử cao cả của người lính chiến, tư thế hiên ngang, oai hùng sẵn sàng xả thân vì Tổ quốc.

    • Niềm xót xa cùng với việc cảm phục tinh thần quyết tử của Quang Dũng dành riêng cho đồng đội.

    Bốn câu kết đoạn: Chiều chiềunếp xôi


    • Vẻ oai linh, hùng vĩ của núi rừng Tây Bắc với kết cấu thơ tân kỳ, dùng động từ mạnh, thêm vào đó là yếu tố nguy hiểm rình rập nơi rừng thiêng nước độc của ác thú.

    • Sự bừng tỉnh khỏi kỷ niệm của tác giả, trở lại hiện thực với nỗi nhớ tha thiết, nồng nàn, nhớ tình quân dân ấm nồng với nắm xôi, hương lửa những ngày còn chiến đấu.

    III. Kết bài:


    Khái quát lại giá trị nội dung và nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp của đoạn thơ.


    Phân tích khổ đầu bài thơ Tây tiến của Quang Dũng Mẫu 1


    Đâu là một tình yêu cho tổ quốc thiêng liêng, giữa hàng trăm thứ cảm xúc đang làm xấp xỉ trái tim mỗi con người? Có lẽ, lời vấn đáp ấy nên để mọi người toàn bộ chúng ta tự cảm nhận, tự hiểu và tự vấn đáp. Hơn ai hết, càng nghĩ ta lại càng thấu cho tình yêu giang sơn của những người dân lính Tây Tiến trong bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng. Chính chàng trai xứ Đoài mây trắng năm ấy cũng là một thành viên trong đoàn quân. Hiểu cho việc mất mát, quyết tử của đồng đội, bài thơ Ra đời như phần nào nói lên nỗi lòng tác giả và những chiến sỹ Tây Tiến.


    Ngay tại đoạn mở đầu bài thơ, tiếng lòng của những chàng tuổi vừa đôi mươi đã thốt lên bởi nhiều cung bậc cảm xúc rất khác nhau, dấu ấn kỷ niệm đọng lại qua câu truyện đời bao tâm hồn yêu nước thầm lặng:


    Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
    Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi
    Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi



    Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
    Mai Châu mùa em thơm nếp xôi.


    Một bài thơ viết về nỗi nhớ Tây Tiến, thế mà hai câu mở đầu của đoạn lại sở hữu ý nhắc về sông Mã trước nhất. Phải chăng dòng sông Mã uốn quanh nơi đại ngàn Tây Bắc là hình ảnh đã đi sâu vào lòng người chiến sỹ?


    Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi
    Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi


    Đây chắc chắn là là nơi đã gắn bó với những anh bằng những kỉ niệm đẹp tuyệt vời nhất của thời trai trẻ, nơi mở đường cho những chiến dịch yêu thương, thắp cháy lên ngọn lửa của khát vọng tự do dân tộc bản địa hào hùng. Tiếng gọi nơi mái trường xin tạm ngưng khép lại, dấu chân ai in dày trên những đỉnh núi cao, băng qua cánh rừng xanh những lá. Đoạn hành trình dài dài còn đó những gian truân, trở ngại vất vả và muôn vàn thử thách. Ở chốn xa, chỉ có tình đồng chí sống mãi, dìu dắt nhau vượt qua ngàn phong ba, bão táp.


    Chính những hình ảnh tưởng như thông thường ấy đã khiến những anh phải trở nên chơi vơi khi xoay đầu nhìn lại. Thông qua cách sử dụng hai từ chơi vơi đặc biệt quan trọng của tác giả, một nỗi nhớ da diết, triền miên được thổ lộ Theo phong cách nhẹ nhàng nhưng khó phai nhất. Tâm tư kia như được khắc trong tim, được vẽ lên đá, tồn tại với thời hạn qua nhiều dáng vóc, hình thù rất khác nhau. Đồng thời, khi phối hợp cùng với từ cảm thán ơi ở câu trên càng nhấn mạnh yếu tố nên một cảm xúc khó tả, một chút ít xuyến xao trong tâm của toàn đoàn quân Tây Tiến, trong số đó có cả Quang Dũng.


    Nếu như hai câu đầu của đoạn thơ sẽ là khúc dạo đầu của hồi ức kỷ niệm thì hai câu thơ tiếp theo có lẽ rằng lại là những miêu tả về đoạn hành trình dài đã được lưu dấu:


    Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
    Mường Lát hoa về trong đêm hơi


    Giữa những dãy sương mù dày đặc, giữa đêm gió rừng gào thét, đoàn quân vẫn miệt mài trải qua dù đang mỏi mệt, vất vả. Chút lãng mạn, nét trẻ trung thư sinh vẫn còn đấy đó khi giữa đêm thâu nhận ra được hương hoa rừng phủ rộng. Bên cạnh mùi súng đạn tàn khốc, bên tiếng pháo, tiếng bom ngày đêm vang vọng, món quà nhỏ bé từ vạn vật thiên nhiên ấy đã được những anh đón nhận thật chân thành nơi dải đất Mường Lát phảng phất mừi hương.


    Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
    Heo hút cồn mây súng ngửi trời
    Ngàn thước lên rất cao ngàn thước xuống
    Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi


    Nối tiếp những cung bậc cảm xúc ở phía trên, việc sử dụng những từ láy có tác dụng gợi hình như: khúc khuỷu, thăm thẳm, heo hút của tác giả đã khắc họa nên bức tranh hành trình dài hiểm trở thêm phần sắc nét. Con dốc cao sừng sững ngất trời đầy gian truân, cách trở với lối đi quanh co, không nhẵn làm cho từng con người khi cất bước tăng trưởng gặp nhiều nguy hiểm khôn xiết.


    Ấy thế mà, dù băng qua gió, đi trong mây, nét hóm hỉnh của những chàng trai trẻ trong đoàn quân vẫn còn đấy đó. Phải chăng phép nhân hóa súng ngửi trời kia của tác giả là minh chứng rõ ràng nhất trong bài thơ? Trước núi rừng hùng vĩ mây phủ quanh năm, giữa bộn bề nguy khó, sinh tử cận kề, tinh thần sáng sủa của những anh vẫn luôn luôn được gìn giữ. Cách gọi súng ngửi trời nghe sao thật ngộ nghĩnh, hồn nhiên, nhưng càng gọi lại lại càng thấy thương vô cùng. Thương cho cái gian truân, vất vả, thương cho bao gian truân, trở ngại vất vả của chốn rừng thiêng nước độc mà những người dân lính trẻ xa nhà phải chịu đựng.


    Là ngàn thước lên rất cao ngàn thước xuống, ngẫm phép đối mà mới hay cho cảnh sắc vạn vật thiên nhiên nơi đất trời Tây Bắc, người ở dưới nhìn lên như chốn tiên lạc xa xăm, kẻ ở trên nhìn xuống mịt mờ mây và sương mù che kín. Những ngọn núi, đồi cao, quanh năm không dấu chân người qua lại, heo hút, trùng trùng điệp điệp nay đã có những anh trải qua, mang theo cùng mùi sương vị gió.


    Tạm dừng những câu thơ phối hợp nhiều thanh trắc miêu tả cảnh dốc đồi, tác giả đã viết nên một câu thơ với vần bằng xuyên thấu hết câu Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi. Một thoáng mênh mang đã tái hiện lên giữa cuộc hành quân, khi những anh nghỉ chân nơi ngọn đèo xa lạ, nhìn thấy bản Pha Luông cùng với những ngôi nhà. Tiếng nhà gọi lên nghe chiều bâng khuâng, làm xao xuyến mỗi tâm hồn, một tiếng khẽ thôi nhưng chứa nhiều nỗi man mác khôn nguôi, khó tả. Là vì lẽ đứng trước xứ sở lạ trông thấy cảnh vật xa xăm mà thân thiện? Hay là vì nỗi nhớ nhà vẫn luôn gìn giữ nơi tim mỗi chàng trai Hà Thành cả thuở nào thơ dại chưa bao giờ rời xa mảnh đất nền trống cố hương?


    Anh bạn dãi dầu không bước nữa
    Gục lên súng mũ bỏ quên đời!
    Chiều chiều oai linh thác gầm thét
    Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người


    Nơi núi rừng Tây Bắc hoang dã, là những ngọn núi ngất trời, những cánh rừng sâu đầy dã thú, con dốc cao sừng sừng cản bước chân người. Hành quân nơi địa hình hiểm trở như vậy ranh giới của yếu tố sống và cái chết thật thật mong manh và khó lường. Đã có những anh phải kiệt sức vì đoạn đường khắc nghiệt, gian truân, bỏ lại sau sống lưng chí hướng, những đồng đội trên đường. Thương những con người dãi dầu không bước nữa, để rồi gục lên súng mũ bỏ quên đời bởi cái cảnh mưa ngàn, thú dữ, tiếng cọp hoang văng vẳng đêm đêm nơi xứ Mường Hịch, tiếc thác chảy thét gầm trong những chiều hoàng hôn phủ lặng


    Sau những đoạn đường dài nguy khó, hai câu thơ cuối kết thúc đoạn một đã khiến người đọc cảm nhận lại được chút ấm áp, dịu nhẹ bên những kỷ niệm chan chứa tình người nơi những anh lính trẻ trải qua:


    Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
    Mai Châu mùa em thơm nếp xôi


    Gác lại phút trắc trở băng rừng, lội suối, những anh tạm ngưng, ngồi bên nhau quây quần nơi bản làng xa lạ nào đó. Mùi khói nhà bếp xông lên xen lẫn tình đồng đội, đồng chí thiêng liêng, nồng ấm tựa anh em một nhà. Là hương nếp xôi nơi đất Mai Châu đã giữ dấu ân tình, là buổi chuyện trò trong những bữa cơm ngạt thơm vị khói đã làm đậm nên những kỷ niệm không phai, khó mờ.


    Chiến tranh đã trôi qua rất mất thời hạn, mọi khi nhìn lại đó là những khoảng chừng lặng, nốt trầm trong ta, để ta thêm biết ơn, thêm tự hào cho những người dân lính qua đoạn một bài thơ Tây Tiến nói riêng và và những chiến sỹ đã quyết tử vì dân tộc bản địa nói chung. Nhưng, với những con người ấy, những con người đã ngã xuống vì tình yêu giang sơn thì này lại là những quãng cao nhất, bản hòa âm phối khí tuyệt vời về tuổi trẻ và cuộc sống trong khúc ca đầy anh hùng của đời mình.


    Phân tích khổ đầu bài thơ Tây tiến của Quang Dũng Mẫu 2


    Quang Dũng ( 1921-1988) là một nghệ sĩ đa tài với hồn thơ phóng khoáng, hồn hậu, lãng mạn và tài hoa. Tây Tiến là bài thơ tiêu biểu vượt trội cho đời thơ và thể hiện thâm thúy phong thái thơ Quang Dũng. Có thể nói, tinh hoa của bài thơ được quy tụ lại trong khổ thơ thứ nhất. Khổ thơ đã dựng lên bức tranh vạn vật thiên nhiên hùng vĩ, mĩ lệ của núi rừng miền Tây, nơi nhà thơ cũng đoàn quân Tây Tiến đã từng hoạt động và sinh hoạt giải trí, chiến đấu.


    Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
    Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi
    Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
    Mường Lát hoa về trong đêm hơi
    Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
    Heo hút cồn mây,súng ngửi trời
    Ngàn thước lên rất cao, ngàn thước xuống
    Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi
    Anh bạn dãi dầu không bước nữa
    Gục lên súng mũ bỏ quên đời !
    Chiều chiều oai linh thác gầm thét
    Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người
    Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
    Mai Châu mùa em thơm nếp xôi.


    Bài thơ Tây Tiến được sáng tác năm 1948 tại làng Phù Lưu Chanh, khi nhà thơ đã rời khỏi cty cũ Tây Tiến, chuyển sang hoạt động và sinh hoạt giải trí tại một cty khác. Tây Tiến là một cty bộ đội chống Pháp được xây dựng năm 1947, có trách nhiệm phối phù thích hợp với bộ đội Lào bảo vệ biên giới Việt Lào, tiêu tốn sinh lực Pháp tại Thượng Lào và miền Tây Bắc Việt Nam. Địa bàn hoạt động và sinh hoạt giải trí của đoàn quân Tây Tiến rất to lớn trải dài từ Sơn la, Hòa Bình, miền tây Thanh Hóa đến Sầm Nưa ( Lào) là những nơi hiểm trở, hoang vu, rừng thiêng nước độc. Chiến sĩ Tây Tiến phần đông là thanh niên Tp Hà Nội Thủ Đô, có nhiều học viên, sinh viên, trong số đó có Quang Dũng. Họ sống và chiến đấu trong tình hình gian truân, thiếu thốn, bệnh sốt rét hoành hành nhưng vẫn sáng sủa, can đảm và mạnh mẽ và tự tin. Hoạt động được hơn một năm thì cty Tây Tiến trở về Hòa Bình xây dựng Trung đoàn 52.


    Bài thơ Ra đời từ nỗi nhớ, kỉ niệm, hồi ức của Quang Dũng về đồng đội và địa phận chiến đấu cũ. Tác phẩm sau khi Ra đời đã được bao thế hệ thanh niên và bạn yêu thơ truyền tay tìm đọc. Đến năm 1986, bài thơ được in trong tập thơ Mây đầu ô ( xuất bản 1986). Ban đầu bài thơ mang tên là Nhớ Tây Tiến, tiếp theo đó tác giả chuyển lại thành Tây Tiến. Nhan đề Tây Tiến đảm bảo tính hàm súc của thơ, tránh việc phải trực tiếp thể hiện nỗi nhớ mà tình cảm ấy vẫn hiện lên thâm thúy, thấm thía. Nhan đề còn làm nổi rõ hình tượng TT của tác phẩm, đó là hình tượng đoàn quân Tây Tiến. Việc bỏ đi từ nhớ đã vĩnh viễn hóa đoàn quân Tây Tiến, làm cho hình ảnh người lính Tây Tiến trở thành bất tử trong thơ ca kháng chiến Việt Nam.


    Tây Tiến là bài thơ in đậm phong thái tài hoa, lãng mạn, phóng khoáng của hồn thơ Quang Dũng. Tác phẩm đã thể hiện nỗi nhớ thâm thúy của nhà thơ với những người lính Tây Tiến mang vẻ đẹp lãng mạn, đậm màu bi tráng. Đoạn thơ thứ nhất đã tái dựng lại sống động bức tranh vạn vật thiên nhiên miền Tây với những khung cảnh, những đoạn đường hành quân gian truân, từ đó hình ảnh những chiến sỹ Tây Tiến cũng lần lượt hiên ra.


    Bài thơ mở ra bằng một nỗi nhớ trào dâng:


    Sông Mã xa rồi, Tây Tiến ơi !
    Nhở về rừng núi, nhớ chơi vơi


    Tiếng gọi Tây Tiến ơi bật lên bởi một nỗi nhớ thâm thúy, cồn cào không kìm nén nổi. Đối tượng của nỗi nhớ ấy rất rõ ràng ràng, rõ ràng là : sông Mã, Tây Tiến, rừng núi. Nỗi nhớ ấy phải khắc khoải lắm thì tác giả mới điệp lại hai lần từ nhớ. Nhớ chơi vơi là nỗi nhớ chập chờn hư thực, vừa tha thiết, thường trực, vừa mênh mang, đầy ám ảnh, vừa mở ra không khí của tiềm thức, vừa như gợi ra không khí trập trùng của núi đèo to lớn. Cách hiệp vần ơi làm câu thơ như ngân vang, phù phù thích hợp với biên độ của cảm xúc.


    Hai câu thơ đầu đã khơi mạch chủ yếu của toàn bộ bài thơ là nỗi nhớ khôn nguôi. Nỗi nhớ ấy được rõ ràng từ từ trong những vần thơ tiếp theo.


    Hai câu thơ tiếp gợi lại hình ảnh đoàn quân hành quân trong đêm:


    Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi,
    Mường Lát hoa về trong đêm hơi


    Hai câu thơ vừa tả thực, vừa sử dụng bút pháp lãng mạn.Những từ chỉ khu vực Sài Khao, Mường Lát gợi ra địa phận to lớn, đầy lạ lẫm riêng với những người lính Tây Tiến. Sương mù vùng cao dày đặc như trùm lấp bước chân, nuốt chửng cả đoàn binh vốn đang mỏi mệt, rệu rã vì đoạn đường dài gian truân. Quang Dũng đã nhìn thấy và miêu tả một mảng hiện thực khuất lấp trong thơ ca kháng chiến. Nhưng những người dân lính ấy, dù mệt mỏi mà tâm hồn vẫn tươi tắn, hào hoa, sáng sủa, yêu đời. Hình ảnh hoa về trong đêm hơi là hình ảnh đẹp giàu sức gợi. Đó hoàn toàn có thể là những ánh đuốc sáng lung linh của đoàn quân đang tiến về bản làng, cũng hoàn toàn có thể là hình ảnh đoàn quân từ rừng đi ra, trên tay vẫn cầm theo những đóa hoa rừng ngát hương, mà này cũng hoàn toàn có thể là hình ảnh ẩn dụ về đoàn quân Tây Tiến như những bông hoa rừng. Đoàn quân ấy hành quân trong một đêm hơi đầy huyền ảo, mơ hồ, bảng lảng khói sương chốn rừng suối. Hai câu thơ in đậm dấu ấn tài hoa, lãng mạn của Quang Dũng.


    Bốn câu thơ tiếp theo đặc tả địa hình hiểm trở của miền Tây:


    Dốc lên khúc khuỷu, dốc thăm thẳm
    Heo hút cồn mây súng ngửi trời,
    Ngàn thước lên rất cao, ngàn thước xuống,
    Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi.


    Nhà thơ sử dụng một loạt những từ láy tượng hình khúc khuỷu, thăm thẳm, heo hút, kết phù thích hợp với cách ngắt nhịp 4/3 như chặt đôi câu thơ, tỷ suất thanh trắc dày đặc khiến câu thơ trúc trắc gợi sự vất vả, nhọc nhằn. Những phép tu từ đó mở ra trong tâm tưởng người đọc ấn tượng về sự việc không nhẵn, hiểm trở, ẩn chứa bao nguy hiểm, nguy hiểm của núi cao, vực sâu nơi núi rừng miền Tây. Hình ảnh súng ngửi trời là một nhân hóa táo bạo, đặc tả sự chót vót của dốc núi. Người lính Tây Tiến leo lên đỉnh dốc, cảm tưởng như mũi súng hoàn toàn có thể chạm mây. Từ đó, ta cũng thấy được nét tinh nghịch khỏe mạnh, vẫn hoàn toàn có thể trêu đùa vô tư sau một đoạn đường hành quân vất vả, mệt nhọc của những anh lính Tây Tiến. Phép đối ngàn thước lên rất cao ngàn thước xuống càng nhấn mạnh yếu tố độ không nhẵn, hình sông thế núi trập trùng, hiểm trở của vạn vật thiên nhiên miền Tây. Ba câu thơ giàu chất hội họa, dựng lên bức tranh hoang vu, dốc đèo đứt nối, hùng vĩ trên con phố hành quân của chiến sỹ Tây Tiến. Câu thơ thứ tư toàn bộ là bảy thanh bằng Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi, vần mở ơi đặt cuối câu tạo cảm hứng nhẹ nhàng gợi ra những phút giây nghỉ ngơi thư giãn giải trí của người lính. Họ đứng trên những đỉnh núi, thưởng thức chút bình yên, vẻ đẹp lãng mạn của núi rừng, phóng tầm mắt, thấy mưa rừng giăng mờ nơi bản làng Pha Luông xa xôi. Bốn câu thơ vừa gợi ra sự kinh hoàng hoang vu, sự êm đềm của núi rừng, vừa gợi ra những cuộc hành quân vất vả nhọc mệt nhưng đầy tươi tắn, yêu đời của những chàng trai Tây Tiến.


    Người lính Tây Tiến không riêng gì có trái chiều với dốc cao vực sâu mà còn phải chịu những mất mát hi sinh:


    Anh bạn dãi dầu không bước nữa,
    Gục lên súng mũ bỏ quên đời.


    Cách nói tránh về cái chết không bước nữa, bỏ quên đời gợi tư thế ngạo nghễ của người lính Tây Tiến. Họ dữ thế chủ động đồng ý cái chết, coi nó chỉ đơn thuần và giản dị như một giấc ngủ mà thôi. Tư thế hi sinh gục lên súng mũ đầy xót xa nhưng cũng thật hào hùng. Hình ảnh về người lính can đảm và mạnh mẽ và tự tin hi sinh ấy sau này ta còn phát hiện trong Dáng đứng Việt Nam : Và anh chết trong lúc đang đứng bắn- Máu anh phun theo lửa đạn cầu vồng. Câu thơ đã tiếp tục cảm hứng bi tráng khi xây dựng chân dung người lính Tây Tiến. Và người lính Tây Tiến tiếp tục chịu sự thử thách của núi rừng miền Tây:


    Chiều chiều oai linh thác gầm thét,
    Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người.


    Các từ láy chỉ biên độ lặp lại thường xuyên của thời hạn chiều chiều, đêm đêm kết phù thích hợp với giải pháp nhân hóa thác gầm thét, cọp trêu người đã nhấn mạnh yếu tố vẻ bí hiểm, kinh hoàng,hoang dã chứa đầy nguy hiểm, cái chết luôn luôn rình rập rình rập đe dọa người lính của núi rừng miền Tây. Sự nguy hiểm ấy không riêng gì có trải rộng trong không khí mà còn kéo dãn và lặp lại thường xuyên theo thời hạn. Hai câu thơ cuối đoạn lại đột ngột chuyển cảnh:


    Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói,
    Mai Châu mùa em thơm nếp xôi.


    Núi cao rừng rậm lùi xa, chỉ từ lại mùi vị ấm áp nghĩa tình quân dân phủ rộng từ nồi cơm của những cô nàng Thái. Từ cảm thán Nhớ ôi đứng đầu câu thơ diễn tả nỗi nhớ da diết, ám ảnh khôn khuây của Quang Dũng cũng như người lính Tây Tiến về đồng bào miền Tây. Nhà thơ như nhói lòng khi hồi tưởng lại cảnh đoàn quân quây quần quanh nồi xôi nếp thơm lừng đang bốc khói. Đó là những khoảng chừng thời hạn ngắn ấm áp ngắn ngủi nhưng lại dịu ngọt, tinh xảo nên khắc sâu mãi trong tâm trí nhà thơ. Cách phối hợp từ mùa em rất độc lạ, gợi những liên tưởng đẹp, lãng mạn về những cô nàng Thái vừa khỏe mạnh vừa dịu dàng êm ả mà đằm thắm yêu thương. Hai câu thơ kết thúc đoạn một bài thơ Tây Tiến có âm điệu nhẹ nhàng tha thiết quyến rũ hứng êm dịu, ấm áp, tạo tâm thế cho những người dân đọc cảm nhận đoạn thơ tiếp theo.


    Trong những đoạn thơ còn sót lại, nhà thơ Quang Dũng tiếp tục hồi tưởng về cảnh những đêm liên hoan văn nghệ thắm thiết tình quân dân, những buổi chiều trên sông nước miền Tây thơ mộng, hư ảo, hồi tưởng về chân dung tập thể những người dân lính Tây Tiến can đảm và mạnh mẽ và tự tin, hào hoa. Cuối bài thơ, Quang Dũng thể hiện lời nguyện thề mãi gắn bó với miền Tây và đoàn quân Tây Tiến.


    Đoạn thơ đầu bài thơ Tây Tiến đã thể hiện tài hoa và tâm hồn lãng mạn phóng khoáng của nhà thơ Quang Dũng. Đoạn thơ có ngôn từ giàu chất tạo hình, giàu nhạc điệu, gây ấn tượng táo bạo, dựng lên bức tranh sinh động, có chiều sâu về cảnh hành quân của đoàn quân Tây Tiến trên cái nền vạn vật thiên nhiên rừng núi hùng vĩ thơ mộng miền Tây. Qua đó, ta cảm nhận được sự gắn bó thâm thúy, nỗi nhớ tha thiết của nhà thơ Quang Dũng về những ngày tháng chiến đấu trong đoàn quân Tây Tiến thuở nào mãi mãi để nhớ và tự hào.


    Phân tích khổ đầu bài thơ Tây tiến của Quang Dũng Mẫu 3


    Quang Dũng là nhà thơ lãng mạn, tài hoa. Bài thơ Tây Tiến là bài thơ tiêu biểu vượt trội cho sáng tác của Quang Dũng. Quang Dũng viết Tây Tiến vào năm 1948, tại Phù Lưu Chanh, một làng ven dòng sông Đáy hiền hòa. Cảm hứng chủ yếu của bài thơ là nỗi nhớ đồng đội thân yêu, nhớ đoàn binh Tây Tiến, nhớ bản mường và núi rừng miền Tây, nhớ kỉ niệm đẹp thuở nào trận mạc Nói về nỗi nhớ ấy, bài thơ đã ghi lại hào khí lãng mạn của tuổi trẻ Việt Nam, của bao chiến sỹ anh hùng trong buổi đầu kháng chiến chống Pháp vô cùng gian truân mà vinh quang.


    Tây Tiến là tên thường gọi gọi của một cty bộ đội hoạt động và sinh hoạt giải trí tại biên giới Việt Lào, miền Tây tỉnh Thanh Hóa và Hòa Bình. Quang Dũng là một cán bộ đại đội của đoàn binh không mọc tóc ấy, đã từng vào sinh ra tử với đồng đội thân yêu.


    Hai câu thơ đầu nói lên nỗi nhớ, nhớ miền Tây, nhớ núi rừng, nhớ dòng sông Mã thương yêu:


    Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
    Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi.


    Đã xa rồi nên nỗi nhớ không thể nào nguôi được, nhớ da diết đến quặn lòng, đó là nỗi nhớ chơi vơi. Tiếng gọi Tây Tiến ơi vang lên tha thiết như tiếng gọi người thân trong gia đình yêu. Từ ơi! bắt vần với từ láy chơi vơi tạo ra âm hưởng câu thơ sâu lắng, bồi hồi, ngân dài, từ lòng người vọng vào thời hạn năm tháng, phủ rộng rộng tự do ra lan xa trong không khí. Hai chữ xa xôi như một tiếng thở dài đầy thương nhớ, hô ứng với điệp từ nhớ trong câu thơ thứ hai thể hiện một tâm tình đẹp của người chiến binh Tây Tiến riêng với dòng sông Mã và núi rừng miền Tây. Sau tiếng gọi ấy, biết bao hoài niệm về thuở nào gian truân hiện về trong tâm tưởng.


    Những câu thơ tiếp theo nói về đoạn đường hành quân đầy thử thách gian truân mà đoàn binh Tây Tiến từng nếm trải. Các tên bản, tên mường: Sài Khao, Mường Lát, Pha Luông, Mường Hịch, Mai Châu được nhắc tới không riêng gì có gợi lên bao thương nhớ vơi đầy mà còn để lại nhiều ấn tượng về sự việc xa xôi, heo hút, hoang dã, thâm sơn cùng cốc Nó gợi trí tò mò và háo hức của những chàng trai Từ thuở mang gươm đi giữ nước Nghìn năm thương nhớ đất Thăng Long. Đoàn binh hành quân trong sương mù giữa núi rừng trùng điệp:


    Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi,
    Mường Lát hoa về trong đêm hơi.


    Bao núi cao, đèo cao, dốc thẳng dựng thành phía trước mà những chiến sỹ Tây Tiến phải vượt qua.


    Dốc lên thì khúc khuỷu không nhẵn , dốc xuống thì thăm thẳm như dẫn đến vực sâu. Các từ khúc khuỷu, thăm thẳm, heo hút đặc tả gian truân, gian truân của nẻo đường hành quân chiến đấu: Dốc lên khúc khuỷu, dốc thăm thẳm Heo hút cồn mây súng ngửi trời!. Đỉnh núi mù sương cao vút. Mũi súng của người chiến binh được nhân hóa tạo ra một hình ảnh: súng ngửi trời giàu chất thơ, mang vẻ đẹp cảm hứng lãng mạn, cho ta nhiều thi vị. Nó xác lập chí khí và quyết tâm của người chiến sỹ sở hữu mọi tầm cao mà đi tới Khó khăn nào thì cũng vượt qua Kẻ thù nào thì cũng đánh thắng!. Thiên nhiên núi đèo xuất hiện như để thử thách lòng người: Ngàn thước lên rất cao, ngàn thước xuống. Hết lên lại xuống, xuống thấp lại lên rất cao, đèo nối đèo, dốc tiếp dốc, không dứt. Câu thơ được tạo thành hai vế tiểu đối: Ngàn thước lên rất cao // ngàn thước xuống, hình tượng thơ thích hợp hòa giải và hợp lý, cảnh tượng núi rừng hùng vĩ được đặc tả, thể hiện một ngòi bút đầy chất hào khí của nhà thơ chiến sỹ.


    Có cảnh đoàn quân đi trong mưa: Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi. Câu thơ được dệt bằng những thanh bằng liên tục, gợi tả sự êm dịu, tươi mát, của tâm hồn những người dân lính trẻ, trong gian truân vẫn sáng sủa yêu đời. Trong màn mưa rừng, tầm nhìn của người chiến binh Tây Tiến vẫn khuynh hướng về những bản mường, những mái nhà dân hiền lành và yêu thương, nơi mà những anh sẽ tới, đem xương máu và lòng dũng cảm để bảo vệ và giữ gìn.


    Ta trở lại đoạn thơ trên, gian truân không riêng gì có là núi cao dốc thẳm, không riêng gì có là mưa lũ thác ngàn mà còn tồn tại tiếng gầm của cọp beo nơi rừng thiêng nước độc, nơi đại ngàn hoang vu:


    Chiều chiều oai linh thác gầm thét
    Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người.


    Chiều chiều rồi đêm đêm luôn có những tiếng gầm thét, những âm thanh ấy xác lập cái bí mật, cái uy lực kinh khủng ngàn đời của chốn rừng thiêng. Chất hào sảng trong thơ Quang Dũng là lấy ngoại cảnh núi rừng miền Tây hiểm nguy để tô đậm và khắc họa chí khí anh hùng của đoàn quân Tây Tiến. Mỗi vần thơ đã để lại trong tâm trí người đọc một ấn tượng: gian truân tột bậc mà cũng can trường tột bậc! Đoàn quân vẫn tiến bước, người nối người, băng lên phía trước. Uy lực vạn vật thiên nhiên như bị hạ xuống và giá trị con người như được nâng cao hẳn lên một tầm vóc mới. Quang Dũng cũng nói tới sự hi sinh của đồng đội trên những đoạn đường hành quân vô cùng gian truân:


    Anh bạn dãi dầu không bước nữa
    Gục lên súng mũ bỏ quên đời


    Hiện thực trận chiến tranh xưa nay vốn như vậy! Sự hi sinh của người chiến sỹ là tất yếu. Xương máu đổ xuống để xây đài tự do. Vần thơ nói tới cái mất mát, quyết tử nhưng không chút bi lụy, thảm thương.


    Hai câu cuối đoạn thơ, cảm xúc bồi hồi tha thiết, như lời nhắn gửi của một khúc tâm tình, như tiếng hát của một bài ca hoài niệm, vừa bâng khuâng, vừa tự hào:


    Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
    Mai Châu mùa em thơm nếp xôi.


    Nhớ ôi! là tình cảm dạt dào, là tiếng lòng của những chiến sỹ Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc. Câu thơ đậm đà tình quân dân. Hương vị bản Mường với cơm lên khói, với mùa em thơm nếp xôi có bao giờ quên? Hai tiếng mùa em là một sáng tạo độc lạ về ngôn từ thi ca, có hàm chứa bao tình thương nỗi nhớ, điệu thơ trở nên uyển chuyển, mềm mại và mượt mà, tình thơ trở nên ấm áp. Cũng nói về hương nếp, hương xôi, về mùa em và tình quân dân, sau này Chế Lan Viên viết trong bài Tiếng hát con tàu.


    Anh nắm tay em cuối mùa chiến dịch
    Vắt xôi nuôi quân em giấu giữa rừng


    Đất Tây Bắc tháng ngày không còn lịch
    Bữa xôi đầu còn tỏa nhớ mùi hương.


    Nhớ mùi hương, nhớ cơm lên khói, nhớ thơm nếp xôi là nhớ mùi vị núi rừng Tây Bắc, nhớ tình nghĩa, nhớ tấm lòng cao cả của đồng bào Tây Bắc thân yêu.


    Mười bốn câu thơ trên đấy là phần đầu bài Tây Tiến, một trong những bài thơ hay nhất viết về người lính trong chín năm kháng chiến chống Pháp. Bức tranh vạn vật thiên nhiên hoành tráng, trên đó nổi trội lên hình ảnh chiến sỹ can trường và sáng sủa, đang nhảy vào vào máu lửa với niềm tự tôn Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh. Đoạn thơ để lại một dấu ấn đẹp tươi về thơ ca kháng chiến mà sự thành công xuất sắc là ở sự phối hợp hòa giải và hợp lý giữa khuynh hướng sử thi và cảm hứng lãng mạn. Nửa thế hệ đã trôi qua, bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng vẫn giữ giá tốt trị của tớ.


    Phân tích khổ đầu bài thơ Tây tiến của Quang Dũng Mẫu 4


    Quang Dũng là một nghệ sĩ đa tài làm thơ, vẽ tranh, viết văn, soạn nhạc nhưng thành công xuất sắc nhất là thơ. Ông là nhà thơ nổi tiếng của văn học Việt Nam thời kì kháng chiến chống thực dân Pháp với một hồn thơ lãng mạn, tài hoa, thơ giàu chất nhạc, chất họa, được mệnh danh là nhà thơ của Xứ Đoài mây trắng với những tác phẩm nổi tiếng như: Mây đầu ô, Thơ văn Quang DũngTrong đó tiêu biểu vượt trội là bài thơ Tây Tiến. Bài thơ không riêng gì có là nỗi nhớ của Quang Dũng về đoàn quân Tây Tiến mà còn khắc họa rõ ràng cuộc hành quân gian truân của đoàn quân Tây Tiến và khung cảnh vạn vật thiên nhiên miền Tây hùng vĩ, hoang sơ, kinh hoàng qua đoạn thơ:


    Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi
    ..
    Mai Châu mùa em thơm nếp xôi


    Cảm xúc chủ yếu xuyên thấu bài thơ là một nỗi nhớ da diết, bao trùm lên cả không khí và thời hạn:


    Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
    Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi
    Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
    Mường Lát hoa về trong đêm hơi.


    Nỗi nhớ cty cũ trào dâng, không kìm nén nổi, nhà thơ đã thốt lên thành tiếng gọi. Hai chữ chơi vơi như vẽ ra trạng thái rõ ràng của nỗi nhớ, hình tượng hóa nỗi nhớ, khơi nguồn cho cảnh núi cao, dốc sâu, vực thẳm, rừng dày liên tục xuất hiện ở những câu thơ sau:


    Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
    Heo hút cồn mây súng ngửi trời
    Ngàn thước lên rất cao ngàn thước xuống
    Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi.


    Khổ thơ này là một dẫn chứng thi trung hữu họa. Chỉ bằng bốn câu thơ, Quang Dũng đã vẽ ra một bức tranh hoành tráng diễn tả sự hiểm trở và kinh hoàng, hoang vu và heo hút của núi rừng Tây Bắc, địa phận hoạt động và sinh hoạt giải trí của đoàn quân Tây Tiến. Hai câu thơ đầu, những từ đẩy giá trị tạo hình khúc khuỷu, thăm thẳm. cồn mây, súng ngửi trời đã diễn tả thật đúng chuẩn sự hiểm trở, trùng điệp và độ cao ngất trời của núi đồi Tây Bắc. Hai chữ ngửi trời được sử dụng rất hồn nhiên và cũng rất táo bạo, vừa ngộ nghĩnh, vừa có chất tinh nghịch của người lính. Núi cao tưởng chừng chạm mây, mây nổi thành cồn heo hút. Người lính trèo lên những ngọn núi cao tưởng như đang đi trên mây, mũi súng chạm tới đỉnh trời. Câu thứ ba như bẻ đôi, diễn tả dốc núi vút lên, đổ xuống gần như thể thẳng đứng, nhìn lên rất cao chót vót, nhìn xuống sâu thăm thẳm. Nếu như câu thứ ba là nhìn lên và nhìn xuống thì câu thứ tư là nhìn ngang. Có thể tưởng tượng cảnh những người dân lính tạm nghỉ chân bên một dốc núi, phóng tầm mắt ngang ra xa qua một không khí mịt mùng sương rừng mây núi thấy thấp thoáng những ngôi nhà như đang bồng bềnh trôi giữa biển khơi.


    Bốn câu thơ này phối phù thích hợp với nhau tạo ra một âm hưởng đặc biệt quan trọng. Sau ba câu thơ được vẽ bằng những nét gân guốc, câu thứ tư được vẽ bằng một nét rất mềm mại và mượt mà. Quy luật này cũng như cách sử dụng những gam màu trong hội họa: Một trong những gam màu nóng, tác giả sử dụng một gam màu lạnh làm dịu lại, như xoa mát cả khổ thơ.


    Cảnh ấy cũng là tình. Cũng là sương, là hoa, là mây, là mưa những rõ ràng thường gặp trong thơ cổ nhưng còn đượm thêm không khí trầm hùng của thời đại được diễn tả bằng những từ ngữ, thanh điệu khi đọc lên ta cảm thấy ngang tàng. Hình ảnh của một đoàn quân mỏi đi trong cái khúc khuỷu, thăm thẳm, heo hút, giữa cái bồng bềnh sương khói chơi vơi được tác giả phác họa bằng những nét chấm phá tài tình. Con mắt thơ không tạm ngưng ở trong không khí rừng núi mà còn mở ra một không khí tâm trạng của một hồn thơ chiến sỹ. Phảng phất một chút ít Lý Bạch trước Hoàng Hà ngút ngát chí tang bồng của người trai thời loạn. Trong gian truân của người chiến sỹ Tây Tiến, ta vẫn gặp chút hóm hỉnh ở hình ảnh súng ngửi trời. Chạm mặt với thực tiễn khắc nghiệt tuy nhiên chất hào hoa lãng tử không mất đi và lại càng được tô đậm thêm, chân thực sống động trong những câu thơ đượm tình quê, tình đồng đội, tình quân dân. Một hiện thực về người lính Tây Tiến anh Bộ đội Cụ Hồ trong trong năm đầu chiến đấu gian truân. Đó là lượng mưa gợi nỗi nhớ nhà sâu thẳm, là sợi khói cơm thơm quyện chặt tình người, một bóng hình đong đưa làm xao xuyến những trái tim trai trẻ


    Cái vẻ hoang dại kinh hoàng, chứa đầy bí mật ghê gớm của núi rừng Tây Bắc được nhà thơ tiếp tục khai thác. Nó không riêng gì có được mở ra theo chiều không khí mà còn được mày mò ở cái chiều thời hạn, luôn luôn là mối rình rập đe dọa kinh khủng riêng với con người:


    Chiều chiều oai linh thác gầm thét
    Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người.


    Vậy là, cảnh núi rừng Tây Bắc hoang sơ và hiểm trở qua ngòi bút Quang Dũng, hiện lên với đủ cả núi cao, vực sâu, dốc thẳm, mưa rừng, sương núi, thác gầm, cọp dữ,.Những tên đất lạ Sài Khao, Mường Lát, Pha Luông, Mường Hịch, những hình ảnh giàu trí tạo hình, những câu thơ nhiều vần trắc đọc lên nghe vất vả nhọc nhằn được xoa dịu bằng những câu có nhiều vần bằng ở cuối mỗi khổ thơ, đã phối phù thích hợp với nhau thật hợp tác ăn ý, làm hiện hình lên toàn thế giới khác thường vừa phong phú, vừa độc lạ của núi rừng Tây Bắc.


    Đoạn thơ được kết thúc đột ngột bằng hai câu thơ:


    Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
    Mai Châu mùa em thơm nếp xôi.


    Cảnh tượng thật đầm ấm. Sau bao nhiêu gian truân băng rừng, vượt núi, lội suối, trèo đèo, những người dân lính tạm nghỉ chân, được nghỉ ngơi ở một bản làng nào đó, quây quần bên những nồi cơm đang bốc khói. Khói cơm nghi ngút và mừi hương lúa nếp ngày mùa xua tan vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt những người dân lính, khiến họ tươi tỉnh hẳn lại. Hai câu thơ này tạo ra một cảm hứng êm dịu, ấm áp, sẵn sàng sẵn sàng tư thế cho những người dân đọc bước sang đoạn thơ thứ hai.


    Tây Tiến là một bài thơ hay được viết nên là tâm hồn , tài hoa, lãng mạn của người lính trí thức tiểu tư sản Quang Dũng. Bài thơ như một bức tượng phật đài bất tử đã tạc vào nền văn học Việt Nam hình ảnh những người dân lính trí thức yêu nước vô danh. Bài thơ xứng danh sẽ là siêu phẩm của Quang Dũng khi viết về người lính trí thức tiểu tư sản hào hoa, phong nhã.


    Phân tích khổ đầu bài thơ Tây tiến của Quang Dũng Mẫu 5


    Tây Tiến sẽ là người con đầu lòng tráng kiện và tài hoa của Quang Dũng và của toàn bộ nền thơ kháng chiến của văn học Việt Nam, nhất là của trong năm đầu trong cuộc kháng chiến chống Pháp gian truân. Những chàng thư sinh áo trắng, rời bỏ bút mực xanh lên lối đi chiến đấu vì lòng yêu Tổ quốc, quê nhà tha thiết, vì nền hòa bình của dân tộc bản địa, họ đi với trái tim kiêu hùng, can đảm và mạnh mẽ và tự tin nhưng vẫn mang những nét lãng mạn, hào hoa của trẻ tuổi tri thức Tp Hà Nội Thủ Đô. Điều ấy đã được nhà thơ Quang Dũng tái hiện một những xuất sắc trong bài thơ Tây Tiến bằng ngòi bút phóng khoáng, hồn hậu và rất mực tài hoa lãng mạng. Với khổ thơ đầu, nhà thơ đã khuynh hướng về nội tâm của người lính chiến, cũng đó đó là bản thân tác giả với những nỗi nhớ tha thiết miền đất Tây Bắc và vẻ đẹp vượt vượt lên trở ngại vất vả gian truân của người lính Tây Tiến.


    Quang Dũng quê ở Đan Phượng, Hà Tây (nay là Tp Hà Nội Thủ Đô), ông là một nghệ sĩ đa tài, vừa là nhạc sĩ, vừa là họa sỹ chính vì thế thơ ông rất giàu chất nhạc và chất họa. Quang Dũng còn là một một người lính ưu tú, tham gia nhiều mặt trận rất khác nhau, nên những vần thơ của ông về người lính rất chân thực và sống động, với sức truyền cảm mạnh mẽ và tự tin, phong thái thơ ông gói gọn trong mấy từ: Phóng khoáng, hồn hậu, lãng mạn và tài hoa. Binh đoàn Tây Tiến được xây dựng vào thời điểm đầu xuân mới 1947, thành phần hầu hết là những thanh niên Hà thành, nhận trách nhiệm phối phù thích hợp với bộ đội Lào để bảo vệ biên giới Việt- Lào, đánh tiêu tốn lực lượng quân đội Pháp. Địa bàn hoạt động và sinh hoạt giải trí trải rộng suốt từ vùng Sơn La, Hòa Bình, đến Sầm Nứa (Lào), rồi vòng về vùng phía tây Thanh Hóa, phải hành quân nhiều lần, Đk chiến đấu vô cùng gian truân. Tây Tiến sáng tác thời gian ở thời gian cuối năm 1948, ở Phù Lưu Chanh, Quang Dũng hồi tưởng lại về những ngày tháng ở lữ đoàn Tây Tiến. Ban đầu mang tên là Nhớ Tây Tiến, sau đổi thành Tây Tiến, một nhan đề hàm súc, cô đọng, nhưng vẫn thể hiện rõ ràng cảm xúc chủ yếu của bài thơ là nỗi nhớ. Cảm hứng bao trùm bài thơ là cảm hứng lãng mạn và tinh thần bi tráng.


    Nỗi nhớ về một Tây Bắc kinh hoàng, được thể hiện trong 14 câu thơ đầu.


    Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
    Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi
    Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
    Mường Lát hoa về trong đêm hơi
    Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
    Heo hút cồn mây, súng ngửi trời
    Ngàn thước lên rất cao, ngàn thước xuống
    Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi
    Anh bạn dãi dầu không bước nữa
    Gục lên súng mũ bỏ quên đời!
    Chiều chiều oai linh thác gầm thét
    Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người
    Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
    Mai Châu mùa em thơm nếp xôi


    Hai câu thơ đầu Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!/Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi, gợi lên những nỗi nhớ, nỗi thương dâng trào về thuở nào đã qua, về một vùng đất đã xa. Lời gọi Tây Tiến ơi rất tha thiết khắc khoải, Tây Tiến không riêng gì có là một tên thường gọi mà dường như nó đang trở thành người thân trong gia đình thương ruột thịt. Quang Dũng gọi tên sông Mã ngay từ những dòng thơ đầu, khu vực ấy cũng là hiện thân tiêu biểu vượt trội của vùng rừng núi Tây Bắc. Trên quãng đường hành quân, dòng sông ấy không riêng gì có là một khu vực trên map địa lý mà đang trở thành người bạn, người tri kỷ, là chứng nhân lịch sử đã tận mắt tận mắt chứng kiến biết bao đau thương, gian khó, vui buồn của người lính chiến trong suốt cuộc trường chinh. Thế nên trong nỗi nhớ của Quang Dũng, trước hết là nhớ về lữ đoàn Tây Tiến thân yêu, sau là về Tây Bắc với dòng sông Mã vương đầy kỷ niệm. Không chỉ có như vậy, trong ấn tượng, trong nỗi nhớ của nhà thơ còn tồn tại hình ảnh của rừng núi, đó là nỗi nhớ chơi vơi lạ lùng! Bởi với những người lính xuất thân từ phố thị, thì hình ảnh rừng núi Tây Bắc rất là lạ lẫm, đã để lại những ấn tượng thâm thúy trong tâm người lính chiến. Quang Dũng hai lần nhắc chữ nhớ, nhằm mục đích nhấn mạnh yếu tố nỗi nhớ đang khắc khoải trong tâm hồn, đặc biệt quan trọng nhớ chơi vơi lại là một cách diễn tả nỗi nhớ rất riêng của Quang Dũng. Đó là cảm hứng, trơ trọi, hụt hẫng, chông chênh trong một nỗi hoài niệm xa xôi, bởi Tây Bắc đã xa lắm rồi, một Tây Bắc đầy sương mù, mây vờn quanh núi chơi vơi, hoang vắng, nhưng lắm oai hùng.


    Nếu như 2 câu thơ đầu là nỗi nhớ bao trùm thì ở 12 câu thơ tiếp nỗi nhớ ấy đã được nhà thơ khắc sâu qua nhiều kỷ niệm ấn tượng. Đầu tiên là nỗi nhớ về Sài Khao, Mường Lát trong, Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi/Mường Lát hoa về trong đêm hơi. Hai khu vực đã gợi ý về những địa phận hoạt động và sinh hoạt giải trí của đoàn quân Tây Tiến, từ đó lấy ra những không khí to lớn khác xuyên thấu cả bài thơ như Pha Luông, Mường Hịch, Mai Châu, Dường như nỗi nhớ của nhà thơ giàn trải dài khắp chiều không khí, mỗi nơi mà nhà thơ từng bước chân trải qua thì tâm hồn nhà thơ đều thấy yêu thương gắn bó, trích lời Chế Lan Viên Nơi nao qua lòng lại chẳng yêu thương. Có thể nói mỗi một khu vực biểu trưng cho núi rừng Tây Bắc đều đang trở thành một kỷ niệm khắc sâu vào trong tâm khảm của nhà thơ không thể phai mờ, này cũng là tình cảm thắm thiết sâu nặng, cũng trích lời Chế Lan Viên Khi ta ở chỉ là nơi đất ở/Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn.


    Hình ảnh sương lấp đoàn quân mỏi vốn gợi hình ảnh đoàn quân Tây Tiến trở về Mường Lát trong màn sương mờ mờ ảo của núi rừng Tây Bắc, gợi lên vẻ đẹp lãng mạn của vạn vật thiên nhiên núi rừng, đồng thời là vẻ đẹp phần đông, đoàn kết của người lính chiến. Cảm giác mỏi hiện hữu trong gân cốt người lính chiến, dường như vẫn còn đấy như mới trong tâm hồn Quang Dũng, điều đó càng chứng tỏ nỗi nhớ thâm thúy của tác giả, bởi kỷ niệm càng nhỏ bao nhiêu thì nỗi nhớ là càng to lớn bấy nhiêu, nhớ kỹ đến hơn cả cái mỏi hành quân xa! Mường Lát hoa về trong đêm hơi, hoa ở đây hoàn toàn có thể hiểu là ngàn hoa của núi rừng, hiện thân cho vẻ đẹp của vạn vật thiên nhiên, nhưng có lẽ rằng đúng chuẩn hơn, thì hoa ấy là ánh sáng của ngọn đuốc bập bùng trong đêm tựa đóa hoa lửa trong những đêm hành quân mịt mờ trở về Mường Lát. Hình ảnh ngọn đuốc hoa vừa gợi lên nét lãng mạn, vừa hào hùng của thuở nào Tây Tiến


    Sau nỗi nhớ về Mường Lát về Sài Khao đó đó là kỷ niệm về những ngày hành quân chiến đấu đầy gian truân, về vùng núi rừng Tây Bắc lắm hiểm trở, nguy nan.


    Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
    Heo hút cồn mây, súng ngửi trời
    Ngàn thước lên rất cao, ngàn thước xuống
    Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi


    Điệp từ dốc gợi lên cảnh những đỉnh dốc tiếp nối đuôi nhau nhau, hết đỉnh dốc nó lại tới đỉnh dốc khác, chẳng biết bao giờ mới hết. Từ láy khúc khuỷu, thăm thẳm gợi lên sự hiểm trở, quanh co, lắt léo không nhẵn, thêm vào đó là yếu tố chênh vênh của núi rừng, bên là vách núi bên là vực thẳm, sự hun hút của cung đường. Cả câu thơ gợi mở một không khí hành quân vừa cao lại vừa sâu rộng và người lính đang phải nỗ lực rất là mình để vượt qua những đoạn đường đầy nguy khó. Điệp ngữ Ngàn thước kết phù thích hợp với nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp tương phản lên rất cao-xuống, cũng tiếp tục vừa gợi ra độ cao chót vót của đỉnh dốc, vừa gợi ra độ sâu thăm thẳm của đáy dốc. Lời thơ làm nổi trội được xem chất hùng vĩ, hiểm trở nổi trội của núi rừng Tây Bắc và nỗ lực vượt lên trên những trở ngại vất vả địa hình hành quân của người lính chiến lúc bấy giờ. Nhưng dẫu vạn vật thiên nhiên có hùng vĩ, trùng điệp, khúc khuỷu đến mấy thì cũng trở nên vô nghĩa dưới bước chân của lữ đoàn Tây Tiến, người lính đã hiện lên với tầm vóc là một đối thủ cạnh tranh cạnh tranh xứng tầm của vạn vật thiên nhiên. Từ láy heo hút thể hiện sự hoang vắng, lạnh lẽo của núi rừng, nơi dường như trước đó chưa từng có bước chân người đến, chính vì người lính hành quân trên những ngọn núi cao chót vót, nên những cồn mây mới như đang quanh quẩn, như đùa giỡn dưới chân, ngỡ rằng người chiến binh đang bước đi trên mây chứ chẳng phải núi rừng.


    Hình ảnh súng ngửi trời là một hình ảnh nhân hóa thú vị và đầy sáng tạo của Quang Dũng, vì người lính hành quân qua những đỉnh núi, nơi hoàn toàn có thể chạm đến mây, thì những khẩu súng khoác trên vai, mũi súng dường như đang chọc thủng trời xanh kia, nói là súng ngửi trời đó là cách cảm nhận thật tinh nghịch của người lính trẻ lãng mạn, vui nhộn và hồn nhiên. Câu thơ cuối có âm điệu thật khác so với ba câu thơ trên, lời thơ nhẹ nhàng trầm xuống, tưởng tượng như người lính chiến từ trên đỉnh núi cao mà phóng tầm mắt xuống, thấy những cảnh vật mơ hồ không sắc nét, nhưng đó là tín hiệu của yếu tố sống, mưa xa khơi quyến rũ hứng khoan khoái mát lạnh của làn mưa trắng xóa. Đó là nét trẻ trung lãng mạn của núi rừng Tây Bắc, đồng thời cũng gợi lên trong tâm hồn người lính những cảm hứng yên bình, về một chốn nghỉ chân, để tiếp thêm động lực cho những đoạn đường trước mắt.


    Sau những ngày hành quân gian truân, thì hồi ức của Quang Dũng tiến về sự việc hi sinh của một người lính Tây Tiến.


    Anh bạn dãi dầu không bước nữa
    Gục lên súng mũ bỏ quên đời!


    Các gọi anh bạn thể hiện tình cảm thân thiết trìu mến, cụm từ không bước nữa và bỏ quên đời đều là cách nói tránh về cái chết, điều này là giảm sút sự đau thương mất mát, đồng thời nhấn mạnh yếu tố sự quyết tử cao cả của người lính chiến. Tư thế hi sinh gục lên súng mũ, thể hiện tinh thần người lính chiến dẫu có quyết tử cũng không hề rời đi trách nhiệm, trang bị gắn bó với đời lính, đó là một tư thế ngang tàng, gan góc, quả cảm của người lính. Có thể nói trong hai dòng thơ trên có sự đau đớn xót xa của nhà thơ với những người đồng đội đồng thời cũng là tấm lòng cảm phục với việc quyết tử anh hùng ấy. Lời thơ đã và đang cho toàn bộ chúng ta biết cái nhìn tỉnh táo và dũng cảm của Quang Dũng khi viết về trận chiến tranh, nhưng không hề giấu đi những nỗi đau mất mát.


    Tiếp đến là nỗi nhớ về thuở nào gian truân và lãng mạn, điều này được thể hiện rõ ràng trong 4 dòng thơ sau:


    Chiều chiều oai linh thác gầm thét
    Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người
    Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
    Mai Châu mùa em thơm nếp xôi


    Cấu trúc thơ tân kỳ độc lạ, dùng động từ mạnh mẽ và tự tin trong câu Chiều chiều oai linh thác gầm thét thể hiện cái kinh hoàng, hùng vĩ hoang sơ của vùng núi rừng Tây Bắc. Bên cạnh đó, không riêng gì có tạm ngưng ở sự hoang sơ hùng vĩ, mà núi rừng nơi đây còn ẩn chứa những mối hung hiểm khôn lường, Quang Dũng viết Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người, nơi rừng thiêng nước độc, lại còn tồn tại sự hiện hữu của ác thú. Mãi chìm trong những ký ức nhưng nhà thơ bỗng sực tỉnh Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói/Mai Châu mùa em thơm nếp xôi, Tây Tiến đã xa, Tây Bắc đã và đang xa lắm rồi, chỉ từ lại kỷ niệm. Nỗi nhớ ở đây được thể hiện một cách tha thiết, cồn cào, nhớ cả về những bát cơm, hương khói lửa, nắm xôi ấm tình quân dân, đồng thời cũng gợi lên thuở nào kháng chiến vừa vất vả vừa lãng mạn, thi vị nên thơ.


    Suốt 14 dòng thơ đầu xoay xung quanh nỗi nhớ khôn nguôi về vạn vật thiên nhiên núi rừng Tây Bắc, về vẻ đẹp vượt lên trên trở ngại vất vả gian truân của người lính, sự quyết tử cao cả, nét lãng mạn trong tâm hồn người lính trẻ Một trong những gian truân chất chồng. Bằng ngòi bút hào hoa và lãng mạn Quang Dũng đã diễn tả một cách chân thực nhất những nỗi nhớ khắc khoải trong tâm hồn của người lính chiến về thuở nào kháng chiến đã trải qua với giọng điệu phóng khoáng, hình ảnh thơ giàu sức gợi, nhịp thơ biến hóa, toàn bộ đã tạo ra một âm hưởng riêng, một phong thái riêng của người lính Tây Tiến.


    Phân tích khổ đầu bài thơ Tây tiến của Quang Dũng Mẫu 6


    Ra đời từ trong năm đầu kháng chiến chống Pháp, cùng một đề tài người lính với Nhớ của Nguyên Hồng, Đồng chí của Chính Hữu, nhưng Tây Tiến của Quang Dũng vẫn vẫn đang còn một khuôn mặt riêng thật khó quên, mang đậm hào khí lãng mạn của thuở nào, gắn với một quy trình lịch sử đấu tranh can đảm và mạnh mẽ và tự tin của dân tộc bản địa.


    Tây Tiến không còn một sáng tạo gì khác thường, đột xuất mà vẫn là yếu tố tiếp tục của dòng thơ lãng mạn nhưng đã được tác giả thổi vào một trong những hồn thơ rất mới và rất trẻ khác hoàn toàn với những tiếng thơ bi lụy, não nùng trước đó. Tây Tiến nhắc nhở thuở nào gian truân và oanh liệt của lịch sử giang sơn nhưng được thể hiện Theo phong cách riêng rực rỡ qua ngòi bút Quang Dũng với tâm trạng rõ ràng: nỗi nhớ đồng đội trong đoàn quân Tây Tiến. Chính niềm thương nhớ máu thịt và niềm tự hào chân thành của Quang Dũng về những người dân đồng đội của ông là âm hưởng chủ yếu của bài thơ, làm cho những người dân đọc cảm động sâu xa.


    Bài thơ mở đầu bằng nỗi nhớ da diết, trải rộng cả không khí và thời hạn mênh mông.


    Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
    Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi.


    Tác giả nhớ về những ngày ở Tây Tiến, nhớ những người dân đồng đội và nỗi nhớ ấy đã thốt lên thành lời gọi. Văn học ta có nhiều câu thơ diễn tả nỗi nhớnhưng nhớ chơi vơi thì có lẽ rằng Quang Dũng là người thứ nhất mạnh dạn sử dụng. Nỗi nhớ ấy gợi xa về cả không khí, thời hạn và tầm cao nữa, nỗi nhớ như có dáng hình bềnh bồng, bềnh bồng. Quang Dũng viết bài thơ này khi mới xa đoàn quân Tây Tiến, xa mà không hẹn ước, không biết ngày hội ngộ. Cảm giác về thời hạn trải dài tạo ra nỗi nhớ chơi vơi, bâng khuâng khó tả.


    Rồi cứ thế, nỗi nhớ đồng đội tấy phủ rộng, thấm đượm nồng nàn trên từng câu thơ, khổ thơ. Có lẽ nói bài thơ được xây dựng trên cảm hứng thương nhớ triền miên với bao kỷ niệm chồng chất, ào ạt xô tới:


    Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi.
    Mường Lát hoa về trong đêm hơi.


    Sài Khao, Mường Lát, những khu vực rất Tây Bắc cũng góp thêm phần gợi nỗi nhớ chơi vơi. Hình ảnh Tây Bắc được hiện lên trong câu thơ thật mịt mù và cái mệt mỏi của đoàn quân như lẫn vào sương. Bên cạnh cái gian truân lại sở hữu một chiếc rất thơ, dường như lịch sử thuở nào:


    Mường Lát hoa về trong đêm hơi.


    Câu thơ rất độc lạ, hoa về chứ không phải hoa nở, đêm hơi chứ không phải là đêm sương. Hoa hiện ra mờ mờ trong sương, trong màn sương vẫn cảm thấy hoa. Câu thơ đẹp, huyền ảo, lung linh quá! Đọc đến đây, cái mỏi của đoàn quân dường như đã tan biến hết. Quang Dũng thật tài tình khi viết một câu thơ hầu hết là thanh bằng nhẹ nhàng, lâng lâng, chơi vơi như sương, như hoa, như hồn người, khác với:


    Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
    Heo hút cồn mây súng ngửi trời.


    Những câu thơ giàu chất tạo hình như vẽ lại được cả đoạn đường hành quân đầy gian truân, trở ngại vất vả. Tác giả không viết súng chạm trời mà là súng ngửi trời rất sinh động, nghịch ngợm, thông minh, hóm hỉnh.


    Ngàn thước lên rất cao ngàn thước xuống
    Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi


    Câu thơ ngắt nhịp ở giữa gợi hình ảnh dốc rất cao, rất dài nhưng ngay tiếp theo này lại là một câu thơ toàn vần bằng. Xuân Diệu trước kia cũng chỉ viết được hai câu toàn vần bằng mà ông rất tâm đắc:


    Sương nương theo trăng ngừng sống lưng trời
    Tương tư nâng lòng lên chơi vơi.


    Còn Quang Dũng trong Tây Tiến đã có quá nhiều câu thơ hầu hết là vần bằng, chất tài hoa của ông thể hiện ở đó.


    Tây Tiến đặc tả cận cảnh. Con người và cảnh vật rừng núi miền Tây Tổ quốc được tác giả thể hiện ở khoảng chừng cách xa xa, hư ảo với kích thước có phần phóng đại khác thường. Trong khổ thơ thứ nhất này từng mảng hình khối, đường nét, sắc tố quy đổi rất nhanh, bất thần trong một khung cảnh núi rừng bát ngát, hùng vĩ như một bức tranh hoành tráng. Câu thơ Mường Lát hoa về trong đêm hơi không thể nói rõ mà chỉ cảm nhận bằng trực giác. Nếu thơ là nơi biểu lộ khá đầy đủ nhất, thâm thúy nhất ma lực kỳ ảo của ngôn từ thì câu thơ này cũng đúng như vậy.


    Thiên nhiên trong Tây Tiến cũng như trong thơ Quang Dũng bao giờ cũng là một nhân vật quan trọng, tràn trề sinh lực và thấm đượm tình người. Hồn thơ tinh xảo của tác giả bắt rất nhạy từ một làn sương chiều mỏng dính, từ một dáng hoa lau núi phất phơ đơn sơ bất chợt, rồi ông thổi hồn mình vào đó và để lại mãi trong ta một nỗi niềm bâng khuâng thương mến và một áng thơ đẹp.


    Khung cảnh vạn vật thiên nhiên hiện lên ở Tây Tiến thật hoang sơ, kỳ vĩ. Trên cái nền vạn vật thiên nhiên kinh hoàng có hình ảnh đoàn quân Tây Tiến thật nhỏ bé nhưng chính vì sự trái chiều tương phản đó càng làm tăng khí phách anh hùng, quân địch cũng như gian truân không gì khuất phục nổi.


    Trên đường hành quân đã có những người dân lính quyết tử. Tác giả không ngần ngại nói tới cái chết:


    Anh bạn dãi dầu không bước nữa
    Gục lên súng mũ bỏ quên đời.


    Quang Dũng là một nhà thơ xuất thân tiểu tư sản nên ông miêu tả cái chết cũng rất lãng mạn. Hình ảnh Gục lên súng mũ bỏ quên đời vừa gợi thương nhưng cũng rất bình thản. Những chiến sỹ Tây Tiến là những thanh niên Tp Hà Nội Thủ Đô chưa quen chuyện gươm súng gian truân và họ đã ngã xuống sau những dãi dầu sương gió. Hình như tác giả không thích người đọc chìm sâu trong cảm hứng xót thương nên ngay tiếp theo đó là hình ảnh hào hùng của vạn vật thiên nhiên:


    Chiều chiều oai linh thác gầm thét
    Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người.


    Biết bao nhiêu điều rình rập đe dọa sinh mạng người lính. Câu thơ nói về những hiểm nguy ấy với giọng điệu ngang tàng, coi thường, xóa đi sự bi lụy của cảm xúc ở câu trên. Cọp trêu người dân có một chiếc gì đó rất nghịch ngợm, rất lính.


    Và đằng sau những trắc trở ấy lại là cảnh thanh thản, yên ấm:


    Ôi nhớ Tây Tiến cơm lên khói
    Mai Châu mùa em thơm nếp xôi.


    Câu thơ quyến rũ hứng nồng nàn, no nê, khá đầy đủ những kỷ niệm đơn sơ, nhỏ bé trong môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường đời lính thường ngày cũng hóa thành thân thiện, ấm lòng. Hương thơm ấy không riêng gì có là hương nếp xôi mà còn là một hương từ đôi tay em cô nàng Mai Châu.


    Quang Dũng nhớ về người lính Tây Tiến gian truân, quyết tử nhưng không bi lụy, mà vẫn hùng, vẫn thơ. Tác giả sử dụng những từ ngữ, hình ảnh, âm thanh mới mẻ, quyến rũ và có chút lãng mạn.


    Bốn mươi ba năm đã trôi qua, Tính từ lúc ngày Tây Tiến Ra đời. Vượt qua sức cản phá của thời hạn, Tây Tiến vẫn còn đấy sức quyến rũ toàn bộ chúng ta ngày hôm nay, gợi nhớ về trong năm tháng không quên trong lịch sử dân tộc bản địa. Có thể nói Tây Tiến là một tượng đài bất tử về người lính vô danh mà Quang Dũng đã dựng lên bằng cả tâm hồn mình để tưởng niệm một thế hệ thanh niên đã nhiệt huyết, can đảm và mạnh mẽ và tự tin ra đi mà nhiều người trong số họ không về nữa. Tây Tiến in đậm một phong thái thơ Quang Dũng, tài hoa, độc lạ.


    Phân tích khổ đầu bài thơ Tây tiến của Quang Dũng Mẫu 7


    Tây Tiến bài thơ được viết trong quy trình nước nhà căng mình để chiến đấu chống thực dân Pháp. Bài thơ giúp người đọc cảm nhận được tình đồng đội trong thời chiến, nhớ lữ đoàn hùng mạnh Tây Tiến nhất là trong đoạn thứ nhất. Nỗi nhớ của tác giả về vạn vật thiên nhiên:


    Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
    Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi.
    Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi,
    Mường Lát hoa về trong đêm hơi.


    Nhớ về dòng sông Mã thân thương, rừng núi bạt ngàn. Tình cảm nhớ nhung ở đây khó hoàn toàn có thể diễn đạt, lâng lâng đó là nỗi nhớ chơi vơi, hai từ nhớ liên tục lặp lại thể hiện cảm xúc trong đoạn thứ nhất đó là yếu tố hoài niệm, cảm xúc nhớ thương da diết với dòng sông Mã và vạn vật thiên nhiên miền Tây.


    Tiếp tục trong 2 câu thơ tiếp theo là những khu vực lữ đoàn từng ghé thăm đó là Sài Khao, Mường Lát. Những chiến sỹ phải vượt qua muôn vàn trở ngại vất vả hiểm trở trên đường hành quân, những khu vực nghe xa lạ như nói lên sự hiểm trở, khó nhọc, đi đến nơi cũng là lúc đoàn quân mỏi, sự mệt nhọc nhưng vẫn phải hành quân trong Đk khắc nghiệt của thời tiết sương lấp. Đâu đó có những hình ảnh hoa trong đêm nói lên sự lãng mạn của những người dân lính.


    Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
    Heo hút cồn mây, súng ngửi trời
    Ngàn thước lên rất cao, ngàn thước xuống


    Hành trình của những người dân lính chẳng khác gì chuyến du ngoạn sinh tử, với địa hình vô cùng khắc nghiệt. Những dốc lên như dựng đứng, còn dốc xuống heo hút tựa như vực thẳm, chỉ những sai sót hoàn toàn có thể trả giá bằng tính mạng con người. Khó khăn thử thách là như vậy nhưng người lính luôn quyết tâm, hình ảnh súng ngửi trời thể hiện đầy sự lãng mạn, yêu đời của những lữ đoàn Tây Tiến.


    Anh bạn dãi dầu không bước nữa
    Gục lên súng mũ bỏ quên đời!


    Trong những cuộc hành quân đó tác giả đã tận mắt tận mắt chứng kiến nhiều người kiệt sức đến nỗi không bước nữa, thực tiễn khắc nghiệt của trận chiến tranh đã có thật nhiều những chiến sỹ mãi mãi nằm lại trên con phố hành quân, hành trang của tớ vẫn còn đấy đó là súng, mũ, những chiến sỹ nằm lại nhưng vẫn bị tráng và trong tư thế người chiến sỹ. Tác giả nhớ về họ như những người dân anh hùng và không quên cảm phục tinh thần của những người dân lính cụ Hồ, cuộc sống dành cả tuổi thanh xuân tươi đẹp để góp sức cho độc lập của giang sơn, dân tộc bản địa.


    Trong hai câu thơ cuối của đoạn 1 tác giả thể hiện cảm xúc tình cảm dạt dào với khu vực nổi tiếng Mai Châu:


    Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
    Mai Châu mùa em thơm nếp xôi


    Dừng quân nghỉ ngơi sau quãng đường hành quân mệt mỏi, khó nhọc. Những chiến sỹ Tây Tiến và bà con Tây Bắc như trở thành một nhà, quây quần cùng nhau bên nồi cơm đang lên khói. Nhớ ôi! là từ cảm thán thể hiện nỗi nhớ tha thiết, mãnh liệt. Những hình ảnh cơm lên khói, thơm nếp xôi là những mùi vị đặc biệt quan trọng của Tây Bắc thể hiện tình cảm khăng khít, thủy chung với đồng bào nơi đây riêng với cách mạng. Chắc chắn những kỉ niệm trên sẽ không còn thể phai nhòa trong tâm trí những người dân chiến sỹ Tây Tiến.


    Đoạn 1 chỉ vỏn vẹn 14 câu nhưng đã hỗ trợ người đọc hiểu hơn vạn vật thiên nhiên và con người Tây Bắc, trên nền vạn vật thiên nhiên những người dân lính Tây Tiến hiện lên thật oai hùng, bi tráng. Đồng thời thể hiện sự gắn bó với vạn vật thiên nhiên và con người Tây Bắc này cũng đó đó là tấm lòng yêu giang sơn của tác giả.


    Phân tích khổ đầu bài thơ Tây tiến của Quang Dũng Mẫu 8


    Có một bài ca không quên.


    Và cũng luôn có thể có một bài thơ như vậy, trong năm tháng như vậy, khắc sâu vào tiềm thức bao nhiêu thế hệ người Việt ngày ngày hôm qua, ngày hôm nay và một ngày dài mai. Đó là những ngày tháng kháng chiến chống Pháp, điểm quy tụ của muôn triệu tấm lòng yêu nước và cả sự chiến đấu và quyết tử cao cả, trong số đó đẹp tuyệt vời nhất là hình ảnh người lính. Có thật nhiều bài thơ khai thác đề tài này, và bài Tây Tiến của Quang Dũng sẽ là một trong những thi phẩm rực rỡ nhất. Bài thơ là nỗi nhớ về thuở nào chiến đấu gian truân nhưng anh hùng của chính nhà thơ cạnh bên đoàn quân Tây Tiến.


    Đoàn quân Tây Tiến tập hợp lực lượng phần đông tầng lớp thanh niên khắp những phố phường Tp Hà Nội Thủ Đô. Họ rời bỏ chốn ngàn năm văn hiến vì lý tưởng chung của dân tộc bản địa lúc bấy giờ: quyết tử cho tổ quốc quyết sinh. Những chàng trai từ nông dân đến tri thức, từ đồ tể đến hơn cả bác sỹ toàn bộ làm thành lực lượng Tây Tiến hoạt động và sinh hoạt giải trí ở biên giới Lào để bảo vệ yên bình cho nơi này. Bài thơ được sáng tác năm 1948 khi Quang Dũng phải chuyển cty sang Phù Lưu Chanh (Hà Tây), nhưng những ngày chiến đấu qua không lâu, Quang Dũng cồn cào nhớ về Tây Tiến đó là khơi nguồn cảm hứng của bài thơ.


    Đoạn thơ khởi đầu bằng một nỗi nhớ bật lên thành lời:


    Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi


    Đã xa rồi nên nỗi nhớ không thể nào nguôi được. Ngày xưa lại ùa về trong tâm. Biết bao là gắn bó với đồng đội cũng như thể gắn bó với những nơi mà Tây Tiến đã trải qua. Trải qua thuở nào càng trở ngại vất vả như vậy thì nỗi nhớ càng đong đầy càng thâm thúy.


    Khi nhắc tới Tây Tiến thì lại gắn với sông Mã, nó không riêng gì có là một chứng nhân của ngày tháng hào hùng mà còn ôm trong tâm bao vui buồn của đoàn quân. Vần ơi và dấu chấm than ở ở đầu cuối là cho câu thơ trở nên âm vang và có sức phủ rộng mạnh mẽ và tự tin, xác lập ấn tượng về một chốn rừng núi khắc nghiệt chẳng thể phai mờ. Xa rồi như một tiếng thở dài đầy tình cảm, nỗi nhớ dâng tràn:


    Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi.


    Một nỗi nhớ hiện lên không hình, không tượng, không thể diễn tả được bằng lời, nó như tràn ra không khí xoáy vào lòng người. Người trước đó chưa từng trải qua thì không thể đã có được nỗi nhớ ấy. Với nỗi nhớ da diết một lần nữa vần ơi hô ứng ở Tây Tiến ơi của nhớ chơi vơi phủ rộng rộng tự do ra, vọng vào thời hạn năm tháng. Trong ca dao cũng luôn có thể có một nỗi nhớ như vậy:


    Ra về nhớ bạn chơi vơi.


    Thông thường, khi người ta nhớ thì thường gợi lên kỷ niệm nhưng đến với Quang Dũng thì chốn núi rừng lại hiện lên thi trung hữu họa.


    Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
    Mường Lát hoa về trong đêm hơi
    Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
    Heo hút cồn mây súng ngửi trời.
    Ngàn thước lên rất cao, ngàn thước xuống


    Đọc đoạn thơ không cần suy ngẫm về nội dung của nó. Ta cũng hoàn toàn có thể nhận ra nét vất vả gian truân của con phố hành quân nhờ vào thanh điệu. Kết cấu với nhiều vần trắc trải dài vô tận làm con phố hành quân sao mà không nhẵn quá. Nhà thơ Tố Hữu đã và đang từng có những câu thơ:


    Năm mươi sáu ngày đêm khoét núi, ngủ hầm, mưa dầm, cơm vắt


    Máu trộn bùn non.
    Gan không nản chí không mòn.


    Nếu Tố Hữu miêu tả thắng cảnh sống của người lính thì Quang Dũng không làm thế. Nhà thơ triệu tập vào vạn vật thiên nhiên và thông qua đó người đọc tưởng tượng được đời người lính Tây Tiến là ra làm sao.


    Nhà thơ đưa ra một loạt khu vực không riêng gì có gợi lên bao nỗi nhớ thương mà còn gợi lên những chốn thâm sơn cùng cốc. Đoàn quân Tây Tiến đi trong lớp sương dày. Như thực như mộng, thời gian hiện nay đoàn quân dường như đã quá mỏi mệt hoàn toàn có thể ngã xuống, chìm vào trong sương bất thần với những cuộc hành quân đã qua và những cuộc hành quân mới lại tiếp nối phía trước. Nhưng một câu thơ nhiều vần bằng lại làm cho tinh thần sức mạnh như vút cao lên.


    Mường Lát hoa về trong đêm hơi


    Một câu thơ giảm sút cái mỏi mệt tiếp sức đoàn quân tiếp tục trên con phố còn lắm gian truân với dốc thì khúc khuỷu, thăm thẳm, heo hút. Toàn những từ láy tượng hình có sức quyến rũ cao làm cho con phố hành quân trở nên trở ngại vất vả vất vả hơn bao giờ hết. Điệp từ dốc diễn tả sự trùng trùng điệp điệp của dốc núi thẳng đứng, cheo leo. một khung cảnh hoang vu, xơ xác nhưng kì vĩ và hoành tráng vô cùng. Hai từ heo hút làm khung cảnh trở nên vắng vẻ hiểm trở. Cụm từ súng ngửi trời rất giàu chất thơ, lại miêu tả được độ cao đến ngất trời của núi rừng Tây Bắc. Cao đến nỗi mà người lính đứng trên đỉnh núi mà cảm nhận được chạm được tới khung trời. Đúng là trong thơ có họa, Quang Dũng miêu tả chân thực tới mức mà núi cao vực thẳm sương mờ cứ sống dậy trước mắt người đọc.


    Mặc dù trở ngại vất vả là thế nhưng những người dân lính này là thanh niên với tâm hồn còn vô cùng mơ mộng, và còn nét tinh nghịch của tuổi trẻ. Đứng trên cồn có mây che mà tưởng như mình đang đứng trên mây.


    Ngàn thước lên rất cao ngàn thước xuống.


    Một câu thơ như bẻ đôi ra vừa diễn tả được độ cao ngất trời với sườn cheo leo vừa tạo nên độ sâu thăm thẳm.


    Năm câu thơ đọc lên mà vừa nghe đã muốn mòn chân, mỏi gối (Trần Lê Văn) mới biết được cái tài tình trong thơ Quang Dũng. Nhưng trở ngại vất vả gian truân là thế toàn bộ trở nên nhẹ nhõm đi thật nhiều nhờ một câu thơ toàn vần bằng:


    Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi


    Khi đã lên đến mức đỉnh núi cao, những người dân lính mở rộng tầm nhìn ra xa tới những bản làng ẩn hiện trong sương. Làm ấm lòng người lính đã quá mệt mỏi. Họ nhìn vào đó để tiếp thêm sức mạnh mà chiến đấu, vì họ đang chiến đấu để bảo vệ cho nơi đó. Khó khăn tràn ngập là thế vậy thì người lính sẽ ra làm sao:


    Anh bạn dãi dầu không bước nữa
    Gục lên súng mũ bỏ quên đời


    Quang Dũng nói lên sự thực trên con phố Tây Tiến, bao người chiến sỹ đã nằm lại bên đường. Những nấm mồ mọc lên giữa núi rừng không một nén nhang cảm hứng thật lạnh lẽo và hiu quạnh. Gian khổ trở ngại vất vả của đường hành quân, của nơi xứ lạ thử thách những chàng trai thành phố biết mấy. Có những người dân vượt qua được nhưng quá nhiều người không thể. Họ chết không phải vì súng đạn quân thù mà vì căn bệnh sốt rét rừng và muôn vàn mưa nắng dãi dầu trở ngại vất vả gian truân, chịu hết thử thách này tới thử thách khác nhưng chẳng nề hà. Trong bài Đồng chí, Chính Hữu đã và đang từng nói tới:


    Sốt run người vầng trán ướt mồ hôi.


    Người lính chết đi nhưng cũng chết cho ra dáng người lính gục lên súng mũ đó là khí thế của người lính Việt Nam.


    Anh ngã xuống trên đường sân bay Tân Sơn Nhất
    Nhưng anh gượng lên tì súng lên xác trực thăng.
    Và anh chết trong lúc đang đứng bắn
    Máu anh phun theo lửa đạn cầu vồng.


    (Dáng đứng Việt Nam)


    Gục lên súng mũ là cách nói của những chàng thanh niên Tp Hà Nội Thủ Đô giúp làm giảm sút nỗi đau của cái chết và nỗi tang thương đi thật nhiều. Người lính ra đi nhưng đồng đội của anh lại tiếp tục tiếp bước. Thiên nhiên lại tiếp tục thử sự chịu đựng của người lính với những nỗi rình rập đe dọa đến tính mạng con người:


    Chiều chiều oai linh thác gầm thét
    Đêm về Mường Hịch cọp trêu người


    Mối nguy hiểm hiện ra xung quanh không riêng gì có theo thời hạn mà còn theo không khí. Cảnh tượng này sẽ không còn phải những người dân lính mới gặp lần đầu mà người ta đã quen với nó. Dường như chiều nào tiếng ghê rợn ấy của núi rừng cũng đều vọng lại đều đặn, nên giờ đây khi họ nghe thấy tiếng thú dữ, tiếng thác gầm họ không hề sợ nữa. Họ xem đó là một thú vui trên đường dài vất vả. Từ trêu thể hiện rõ điều này.


    Đối mặt với môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường gian khó là thế nhưng những chàng trai Tp Hà Nội Thủ Đô vẫn tiếp tục vươn lên và vượt qua toàn bộ để bước tiếp trên con phố họ đã chọn, không ngại ngần chùn bước:


    Đoàn vệ quốc quân một lần ra đi
    Nào có xá chi đâu ngày trở về


    Đây là tinh thần chung của người lính Việt Nam cũng như những chàng trai Tây Tiến. Và như vậy họ vui lên trong trở ngại vất vả với một giọng thơ đằm thắm thiết tha đầy chất thơ mộng:


    Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
    Mai Châu mùa em thơm nếp xôi


    Những vất vả gian truân để chỗ lại cho cảm hứng đầm ấm của tình quân dân. Câu thơ như một lời động viên nhẹ nhàng tiếp sức cho những người dân lính trên đường dài.


    Khổ thơ quả là một bức tranh chân thực về môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường và về chính những người dân lính Tây Tiến. Dù trở ngại vất vả nhưng họ đã vượt qua bằng nghị lực bằng niềm sáng sủa phơi phới vốn có của tuổi trẻ. Những người lính như họ đã làm ra giang sơn. Bên cạnh nội dung khổ thơ là cả một rực rỡ về nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp, cách sử dụng phối hợp nhiều câu thơ vần trắc vẽ nên khung cảnh hoang vắng cùng với việc phối hợp hòa giải và hợp lý với những câu thơ vần bằng giúp tạo cảm hứng nhẹ nhõm. Cách dùng điệp từ và ngắt câu tạo cho khổ thơ âm hưởng lúc thì kinh hoàng lúc thì nhẹ nhàng. Dùng những khu vực rõ ràng nghe là ta cũng biết được phần nào nỗi trở ngại vất vả.


    Qua đoạn thơ, Quang Dũng thể hiện nỗi nhớ cũng như lòng tự hào của tớ riêng với thuở nào để nhớ, làm sống lại cả thuở nào chinh chiến gian truân và bức tranh vạn vật thiên nhiên hùng vĩ hoang sơ mà nên thơ. Để từ đó xác lập tinh thần vượt khó cũng như những quyết tử đi vào bất tử của anh bộ đội Cụ Hồ trong cuộc kháng chiến gian truân mà anh hùng vĩ đại.


    Tags: Bài văn Phân tích khổ đầu bài thơ Tây tiến của Quang DũngPhân tích khổ đầu bài thơ Tây tiến của Quang DũngVăn mẫu lớp 12: Phân tích khổ đầu bài thơ Tây tiến của Quang Dũng (Dàn ý + 8 mẫu)


    Reply

    1

    0

    Chia sẻ


    Share Link Download Phân tích bài thơ tây tiến khổ 1 miễn phí


    Bạn vừa tìm hiểu thêm nội dung bài viết Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Clip Phân tích bài thơ tây tiến khổ 1 tiên tiến và phát triển nhất Chia Sẻ Link Down Phân tích bài thơ tây tiến khổ 1 miễn phí.



    Thảo Luận vướng mắc về Phân tích bài thơ tây tiến khổ 1


    Nếu sau khi đọc nội dung bài viết Phân tích bài thơ tây tiến khổ 1 vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comments ở cuối bài để Ad lý giải và hướng dẫn lại nha

    #Phân #tích #bài #thơ #tây #tiến #khổ

*

Đăng nhận xét (0)
Mới hơn Cũ hơn

Responsive Ad

/*! Ads Here */

Billboard Ad

/*! Ads Here */