Mẹo Hướng dẫn Kể lại một câu truyện em đã tận mắt tận mắt chứng kiến hoặc trải qua mang lại cho em bài học kinh nghiệm tay nghề thâm thúy trong môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường 2022
Quý khách đang tìm kiếm từ khóa Kể lại một câu truyện em đã tận mắt tận mắt chứng kiến hoặc trải qua mang lại cho em bài học kinh nghiệm tay nghề thâm thúy trong môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường được Update vào lúc : 2022-12-07 09:38:07 . Với phương châm chia sẻ Kinh Nghiệm Hướng dẫn trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết 2022. Nếu sau khi Read tài liệu vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại phản hồi ở cuối bài để Mình lý giải và hướng dẫn lại nha.
Mục Lục nội dung bài viết:
1. Dàn ý
2. Bài văn mẫu số 1
3. Bài văn mẫu số 2
4. Bài văn mẫu số 3
5. Bài văn mẫu số 4
6. Bài văn mẫu số 5
7. Bài văn mẫu số 6
8. Bài văn mẫu số 7
9. Bài văn mẫu số 8
10. Bài văn mẫu số 9
11. Bài văn mẫu số 10
12. Bài văn mẫu số 11
13. Bài văn mẫu số 12
14. Bài văn mẫu số 13
Đề bài: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
Nội dung chính
- I. Dàn ý Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
- 1. Mở bài
- 2. Thân bài
- 3. Kết bài
- II. Bài văn mẫu Kể về một kỉ niệm khó quên về tình bạn
- 1. Bài mẫu số 1: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn (Chuẩn)
- 2. Bài mẫu số 2: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn (Chuẩn)
- 3. Bài mẫu số 3: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn (Chuẩn)
- 4. Bài mẫu số 4: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
- 5. Bài mẫu số 5: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
- 6. Bài mẫu số 6: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
- 7. Bài mẫu số 7: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
- 8. Bài mẫu số 8: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
- 9. Bài mẫu số 9: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
- 10. Bài mẫu số 10 : Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
- 11. Bài mẫu số 11: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
- 12. Bài mẫu số 12: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
- 13. Bài mẫu số 13: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
- Lời bài hát Anh Phải Quên
- Chất trữ tình trong văn bản Tôi đi học của Thanh Tịnh
10 bài văn mẫu Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
I. Dàn ý Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
1. Mở bài
– Giới thiệu người bạn em định kể.
– Cảm xúc chung của em trước kỉ niệm khó quên về tình bạn đó.
2. Thân bài
– Kể kết phù thích hợp với miêu tả ngoại hình, tính cách, phẩm chất nổi trội ở người bạn của em.
– Kể về kỉ niệm đáng nhớ giữa em và bạn: Có thể là kỉ niệm vui, buồn,…
+ Chuyện xẩy ra vào thời gian nào? Hoàn cảnh ra làm sao?
+ Thuật lại diễn biến câu truyện đó.
+ Thái độ, cách xử lý và xử lý của những nhân vật trong câu truyện đó ra sao?
3. Kết bài
– Nêu kết thúc của câu truyện đó.
– Kỉ niệm đó để lại những ấn tượng ra làm sao trong em?
II. Bài văn mẫu Kể về một kỉ niệm khó quên về tình bạn
MẹoPhương pháp làm văn kể chuyện lớp 4,5
1. Bài mẫu số 1: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn (Chuẩn)
Mỗi người bạn là một món quà quý giá. Bên bạn bè toàn bộ chúng ta có thật nhiều kỉ niệm. Em có một kỉ niệm thật vui với những người bạn thân của tớ, này cũng là kỉ niệm khó quên nhất trong tâm em.
Đó là từ hồi em học lớp hai, hồi đó em và Lan là bạn thân cùng một lớp, hai đứa đi học, đi dạo hay làm gì rồi cũng đều phải có nhau. Lan thì thích búp bê còn em thì thích đọc sách, nhất là những cuốn truyện thiếu nhi, hai đứa từng người mỗi sở trường vậy đó. Em còn nhớ hôm đó là ngày sinh nhật mình, Lan đã dành hết số tiền cậu ấy tiết kiệm chi phí được mua tặng em những cuốn truyện hay. Mở món quà ấy ra, em vui và niềm sung sướng lắm, Lan là người luôn hiểu và dành riêng cho em nhiều điều tuyệt vời. Trong hộp quà sinh nhật hôm ấy còn tồn tại một bức thư có lời chúc mừng sinh nhật kèm lời tạm biệt. Lan bảo, ngày mai bạn ấy phải cùng mái ấm gia đình chuyển vào Nam sống, những ngày qua cậu ấy cố giấu vì sợ em buồn. Đây là món quà sinh nhật cũng là món quà chia tay, cậu ấy còn kỳ vọng em sẽ luôn nhớ và viết thư thường xuyên cho cậu ấy. Hôm đó, em vừa vui, vừa buồn. Vui vì món quà dễ thương nhận được, buồn vì phải chia tay người bạn từng gắn bó lâu nay. Với em, Lan là một người bạn tốt, em luôn trân trọng tình bạn ấy với Lan.
Bây giờ, tuy hai đứa xa nhau về khoảng chừng cách nhưng vẫn thường xuyên hỏi han nhau về học tập cũng như môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường. Cậu ấy vẫn còn đấy nhớ những sở trường rất mất thời hạn rồi ấy và gửi tặng em những cuốn sách hay. Em cảm thấy mình thật như mong ước vì đã có được người bạn như Lan.
Những bài văn kể về một kỉ niệm khó quên về tình bạn hay nhất
2. Bài mẫu số 2: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn (Chuẩn)
Em và Nga là bạn thân, chơi với nhau từ hồi nhỏ cho tới giờ đây, vì nhà hai đứa là hàng xóm của nhau. Chúng em có nhiều kỉ niệm vui buồn cùng nhau. Có một kỉ niệm năm lớp 4 mà cho tới giờ đây em vẫn còn đấy nhớ mãi.
Hôm đó là sinh hoạt lớp vào thời gian vào buổi tối cuối tuần. Sau khi báo cáo những ưu, khuyết điểm và thành tích của lớp trong tuần, bạn lớp trưởng cùng cô giáo tiến hành xử lý và xử lý một chuyện quan trọng. Chuyện là ngày hôm nay bạn Mai- cô bạn ngồi cùng bàn với em có mang theo tiền để đóng học phí, nhưng rủi ro không mong muốn bị mất. Mặc dù đã tìm khắp sách vở bàn và ghế vẫn tìm không ra. Cô yêu cầu Mai đứng lên kể yếu tố, Mai trình diễn:
– Dạ thưa cô, vì ba mẹ em có chút việc làm phải đi công tác thao tác nên ba mẹ có đưa tiền bảo em cầm theo để đóng học phí do ba mẹ không lên được. Em đã cất giữ rất thận trọng nhưng mà vẫn mất. Em chắc như đinh là mất trong lớp này.
Cô bảo:
– Em đã tìm kỹ chưa? Sao em lại chắc như đinh như vậy, toàn bộ chúng ta phải xem xét mọi trường hợp hoàn toàn có thể xẩy ra em ạ.
Lúc này Mai hướng mắt về phía tôi bằng vẻ tức giận:
– Em chắc như đinh là mất trong lớp này, ai cũng biết là nhà Lan nghèo, bạn ấy chắc thấy em có nhiều tiền mà nổi lòng tham rồi lấy cắp của em đó cô.
Tôi nghe xong bần thần, hoảng loạn, nước mắt cứ thế mà rơi, tôi cảm tưởng như mọi ánh nhìn đang đổ dồn về phía mình, thật sợ hãi.
Lúc này, chắc vì hiểu được tâm ý của tôi hoặc vì bực trước hành vi của Mai, Nga giơ tay đứng lên phát biểu:
– Dạ thưa cô và cả lớp, theo em, bạn Mai nói như vậy là vô vị trí căn cứ ạ. Em biết là nhà Lan còn nhiều trở ngại vất vả nhưng chơi từ nhỏ, em biết Lan là người bạn tốt. Các bạn cũng thấy đấy: thứ nhất, Lan luôn giúp sức những bạn trong lớp rất tự nguyện khi ai có trở ngại vất vả. Thứ hai, dù nghèo nhưng Lan là người rất tự trọng, những món quà lớp trao bạn ấy luôn từ chối nhận vì nghĩ còn nhiều bạn khác cần giúp sức hơn. Thứ ba, từ trước đến nay bạn ấy luôn trung thực và thẳng thắn.
Nghe nói xong cả lớp đều vỗ tay đồng ý, thời gian hiện nay dù rất sợ nhưng bằng sự trấn an ấy tôi cảm thấy mình được quan tâm và bảo vệ. Đang bàn luận, thảo luận thì chợt bác bảo vệ trường đi vào và thông báo một bạn học viên được một chiếc ví nhỏ trong số đó có một số trong những tiền, nếu ai mất thì lại gặp bác để nhận. Lúc này, Mai được cô giáo được cho phép gặp bác bảo vệ, qua xác minh số tiền và nhận diện chiếc ví thì biết đó là của Mai thật. Lúc này cả lớp mới nhẹ nhõm, hoá ra vì khoá kéo cặp không thận trọng nên Mai đã để rơi chiếc ví khi chạy vội vào lớp, một em lớp dưới nhặt được gửi bác bảo vệ.
Khi xong xuôi mọi chuyện, Mai xin lỗi tôi vì sự hiểu nhầm này, còn tôi và Nga chỉ biết nhìn nhau cười.
Ra về tôi cảm ơn Nga vì đã dũng cảm đứng lên bảo vệ mình. Nga luôn hiểu và thương tôi nhất. Từ đó tình bạn chúng tôi thêm khăng khít và gắn bó hơn, dù gặp trở ngại vất vả gì rồi cũng đều giúp sức nhau vượt qua.
Xem thêm:1. Kể một kỉ niệm với những người bạn tuổi thơ khiến em xúc động và nhớ mãi
2. Kể lại một câu truyện cảm động nói về tình bạn
3. Kể về người bạn mới quen
3. Bài mẫu số 3: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn (Chuẩn)
Mỗi người bạn trong đời luôn là yếu tố quý giá mà toàn bộ chúng ta đã có được. Bạn bè luôn sát cánh và cùng ta học tập, vui chơi, chuyện trò, san sẻ những nụ cười, nỗi buồn. Và điều khó quên nhất chắc có lẽ rằng là những kỉ niệm mà toàn bộ chúng ta có cùng người bạn ấy. Em cũng luôn có thể có một kỉ niệm vô cùng thú vị và đầy cảm động với những người bạn thân.
Người bạn ấy tên là Lan, chúng em quên nhau trong lần hoạt động và sinh hoạt giải trí đội liên trường. Chúng mình sống ở hai xã rất khác nhau nhưng khoảng chừng cách ấy không làm giảm sút sự thân thiết và tình cảm hài đứa dành lẫn nhau. Thỉnh thoảng, em vẫn thường đạp xe qua nhà Lan để học tập lẫn nhau và vui chơi.
Hôm đó, là sinh nhật em, mọi người đã tới đông đủ nhưng mãi vẫn không thấy Lan đâu. Mình rất lo ngại cho cậu ấy, dù vui vẻ cùng những người dân bạn trong lớp mà dạ vẫn bồn chồn không yên. Cứ đinh ninh là Lan đến trễ nhưng đến cuối tiệc sinh nhật, khi mọi người đã dần dần về hết mà Lan cũng chưa tới, mình trách Lan vì là bạn thân và lại quên đi ngày sinh nhật mình tuy nhiên trước đó mình có gửi lời mời tới cậu ấy.
Đang buồn lòng thì có tiếng chuông của réo, mình chạy ra Open thì thấy Lan đứng đó. Em nhanh gọn mời Lan vào trong nhà, vừa lo ngại hỏi:
– Sao cậu tới muộn thế này? Cậu đi dạo tới nhà tớ à?
Lan khẽ gục đầu tỏ sự đồng ý rồi bảo:
– Tớ đi trên đường thì xe bị hư, quanh đó không còn quán lại sợ trễ nên tớ gửi xe nhà người quen rồi nhanh gọn đi dạo tới. Vậy và lại trễ mất tiệc của cậu rồi. Mình xin lỗi.
Giờ em mới hiểu ra mọi chuyện, hoá ra em đã trách lầm cô bạn ấy. Mở hộp quà Lan tặng, em càng xúc động hơn khi đó là hai quả xoài lớn.
Lan bảo:
“Cậu còn nhớ không, đấy là hai quả xoài mà lần xuống nhà tớ chơi cậu đã bảo là rất thích chúng đấy. Hồi đó nó còn nhỏ mà giờ nó lớn thế này rồi đó. Đây là món quà tớ đã chăm sóc và dành riêng cho cậu đấy”
Em lúc ấy xúc động đến rơm rớm nước mắt, Lan vẫn như vậy, vẫn chu đáo và tận tâm, luôn quan tâm đến những điều nhỏ nhặt nhất. Em ôm Lan rồi cảm ơn cậu ấy trong niềm sung sướng vô bờ.
Bên cạnh Lan, em luôn cảm nhận được sự ấm áp từ cậu ấy. Cho đến giờ đây, hai đứa như mong ước được học chung lớp khi vào cấp hai, chúng em lại ngày càng thân thiết hơn. Hy vọng tình bạn chúng em sẽ mãi bền vững.
4. Bài mẫu số 4: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
Thấy tôi về nhà trễ hơn mọi bữa, mẹ tôi hỏi: “Hôm nay sao con về trễ vậy? Thường ngày độ 11 giờ hay hơn một chút ít là con về. Chắc ở lớp có sinh hoạt gì phải không con?” “Chút nữa, con kể mẹ nghe, mẹ nhé”. Trả lời mẹ xong, tôi vào cất cặp rồi ra bể nước rửa chân tay mặt mũi thật sạch mới vào ngồi cạnh mẹ thỏ thẻ.
– Chuyện là thế này mẹ ạ! Tan học, con và Phương con nhà dì Tư đi về sau cùng. Chúng bạn đều đi xe về trước cả, chỉ mình con và Phương đi dạo. Trời nắng quá, hai đứa nép vào vệ đường mà đi. Đến ngã tư đầu làng, vừa mới bước sang bên kia đường, cả hai đứa đều nghe một tiếng rên nho nhỏ. Con bảo Phương tạm ngưng:
– Phương ơi! Hình như có tiếng ai rên?
– Mình cũng nghe như vậy.
Chúng con nhìn quanh quất không thấy một bóng người. Bỗng, tiếng rên lại cất lên. Cả hai đứa như đã khuynh hướng tiếng rên phát lên từ hướng nào rồi. Chúng con bước đến gần gốc me tây nằm sâu trong vệ đường một chút ít.
– Ôi! Một bà cụ.
Phương phát hiện ra trước rồi kéo tay con cùng chạy đến. Bà nằm gối đầu lên rễ me. Bộ quần áo màu nâu sẫm lấm lem bụi đường. Chiếc gậy tre trơn bóng nằm cạnh chân. Mái tóc bà đã bạc trắng. Khuôn mặt nhăn nheo xanh nhợt. Con sờ lên trán bà thấy lạnh toát.
– Làm sao giờ đây hả Phương?
Phương vội để cặp xuống theo, run run nói:
– Cậu có mang theo dầu không?
Lúc này, con mới sực nhớ ra vội với lấy chiếc cặp, nhanh nhẹn kéo dây khóa lấy ra một lọ dầu gió Kim mà mẹ vừa mới sắm cho con ngày hôm trước. Phương vừa thấm dầu lên trán, mũi, thái dương bà xoa mạnh. Chừng độ mười lăm phút, chúng con thấy người bà ấm lại hơi thở khởi đầu đều dần. Bà mở mắt nhìn chúng con rồi thều thào:
– Cho bà chút nước.
Nghe bà vừa nói xong, Phương quay trở lại con nói nhanh:
– Cậu ngồi đây với bà, mình chạy đi mua nước nhé!
– Phương chạy lùi lại gần một trăm mét, ngay quán cô Lựu, mua một túi nước chanh có ống hút rồi tất tả trở lại đưa cho con. Cầm túi nước, con từ từ cho bà uống. Được nửa túi, bà bảo cho bà nằm nghỉ một tí. Phương ngồi xuống bên cho bà tựa. Một lúc sau, bà uống tiếp hết túi nước rồi nhìn hai đứa chúng con:
– Bà ở làng bên kia đi thăm đứa cháu gái ở xóm Đông. Qua đây, thây nắng quá, bà tạm ngưng nghỉ tạm ở gốc me này. Không ngờ, ngồi được một chút ít thì thấy xây xẩm cả mặt mày, chẳng có ai mà kêu cả.
– Bây giờ, bà đã thấy đỡ chưa hở bà?
– Bà đỡ rồi nhưng vẫn còn đấy thấy mệt.
Ngồi với bà một lúc, chúng con bàn với nhau. Một đứa ra đường đón xe, đưa bà vào bệnh viện rồi nhắn với những người nhà đất của bà lên. Con chạy ra đường đứng chờ. Từ xa, một chiếc honda vù tới. Con giơ tay ra hiệu cho xe tạm ngưng. Bác này còn có lẽ rằng trạc tuổi với bố, tạm ngưng, nhìn con hỏi:
– Cháu đi về đâu?
– Thưa bác, cháu không đi nhưng có một bà cụ bị mệt. Chúng cháu đi học về, thấy bà ngất xỉu ở đây. Nhờ bác đưa hộ bà vào bệnh viện giúp ạ!
Bác xuống xe cùng con đi đến gốc me. Thấy bà cụ đang nằm tựa vào Phương, bác vội nói:
– Một cháu đứng chờ ở đây. Còn một cháu theo bác đưa bà vào bệnh viên.
Bác bế bà cụ trên tay rồi cùng Phương lên xe. Hai mươi phút sau, bác đưa Phương trở lại. Khi chia tay với chúng con, bác nói:
– Hai cháu thật là ngoan. Bác rất vui vì hành vi của hai cháu. Bây giờ hai cháu yên tâm mà về. Bác đến xóm Đông, báo cho cô cháu gái của bà đến bệnh viện ngay. Khi lên xe, bác còn quay trở lại mỉm cười với chúng con. Chuyện con về trễ là vì lí do vậy đấy, mẹ ạ!
Bây giờ thì Phương – người bạn gái thân thiết của tôi đã theo mái ấm gia đình về Thành phố Hồ Chí Minh. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Câu chuyện trên là một kỉ niệm đáng nhớ trong tình bạn của chúng tôi.
5. Bài mẫu số 5: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
Thời gian thấm thoát trôi đi, đã ba năm rồi, tôi vẫn còn đấy nhớ. Hồi học lớp Hai, tôi và Quỳnh rủ nhau ra vườn hoa trong trường chơi vào khung giờ giải lao.
Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng ngày xuân, không khí ấm áp, chúng tôi tha hồ hít thở bầu không khí trong lành. Vườn trường có nhiều sắc hoa. Tôi thích nhất là cây hoa cúc vàng. Nó nhiều cánh, nhị ở giữa, cánh hoa mềm mại và mượt mà xếp đều vào nhau; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật dễ thương, sắc hoa màu vàng rực rỡ. Tôi nói:
– Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm thế nào!
Quỳnh bĩu môi:
– Ờ đẹp thật! Nhưng làm thế nào đẹp bằng hoa hồng. Hoa hồng là bà chúa của những loài hoa.
Tôi và Quỳnh mải tranh cãi với nhau, ai cũng cho ý mình là đúng và có lí cả. Suốt thời hạn đầu Quỳnh vẫn bảo vệ ý đúng của tớ. Quỳnh giận tôi thật rồi! Từ góc vườn, bác bảo vệ lại gần chúng tôi:
– Này hai cháu, từ nãy đến giờ bác đã nghe hai cháu tranh cãi với nhau việc hoa nào đẹp hơn rồi. Bây giờ bác nói cho hai cháu nghe nhé: “Hoa nào thì cũng đẹp, mỗi hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái đó đó là toàn bộ chúng ta phải ghi nhận chăm sóc cho hoa đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác”. Tôi và Quỳnh nghe bác nói mới hiểu ra. Lúc bấy giờ chúng tôi nhìn nhau với ánh nhìn vui vẻ như ban đầu. Vườn hoa trước mắt chúng tôi lúc bấy giờ như đẹp hơn.
Bây giờ chúng tôi đã lớn. Ba năm qua, kỉ niệm thời thơ ấu vẫn đọng mãi trong tôi: Một tình bạn đẹp, một kỉ niệm khó quên.
6. Bài mẫu số 6: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
Trong tâm trí từng người đều phải có những kỉ niệm đẹp, em cũng vậy. Kỉ niệm khó quên của em là một lần đi biển Nha Trang cùng với My – người bạn thân của em đã lâu.
Lần đó thật vui, chúng em chất hết đồ vật vào va li và đi máy bay đến Nha Trang. Biển thật đẹp! Những rặng dừa rì rào trong gió. Những con sóng đua nhau chạy vào bờ tung bọt trắng xóa. Biển có những lúc hiền hòa, lặng sóng, nhưng có những lúc lại rất khó chịu, ngạo mạn đánh dạt toàn bộ cái gì xung quanh nó ra xa. Đứng trên bờ nhìn ra biển sẽ thấy thấp thoáng những đoàn thuyền đánh cá ra khơi, mang về cho mọi người những mẻ lưới nặng trịch cá. Trên bờ, người đi tắm biển thật nhiều. Em và My cùng nhau xây thành tháp cát và ” thu hoạch ” được thật nhiều vỏ sò, ốc, sinh vật biển,…. Tắm biển đã thỏa thích, hai mái ấm gia đình của em và My dẫn nhau ra một nhà hàng quán ăn cao cấp. Ở đó, bọn em được ăn đặc sản nổi tiếng của Nha Trang cùng thật nhiều món ngon khác. Buổi tối, cả hai đứa lại ra biển hóng mát và đi dạo. Lúc ngồi nghỉ, bọn em thi nhau tán ngẫu những câu truyện không còn thật trên đời. Tiếng cười đùa của bọn em hòa vào tiếng dế đêm nghe rất hay, buổi đêm trên biển khơi thật yên tĩnh ……
Đến giờ đã ba năm Tính từ lúc ngày em đi dạo với My nhưng em sẽ không còn quên được ngày ấy vì nó đã khắc sâu vào trong tâm trí của em. Ngày ấy, là một kỉ niệm khó quên, một kỉ niệm tình bạn đẹp.
7. Bài mẫu số 7: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
Tôi được sinh ra trong một mái ấm gia đình có tình hình trở ngại vất vả, từ nhỏ bố mẹ tôi đã luôn dặn tôi rằng phải nỗ lực học tập, không được thua bạn nào cả, có như vậy sau này tôi sẽ không còn khổ giống bố mẹ tôi giờ đây. Tôi đã tuân theo lời bố mẹ, suốt ngày tôi chỉ học và đọc sách, tôi không thích rỉ tai với ai vì tôi cảm thấy như vậy sẽ tiêu tốn lãng phí thời hạn. Trên lớp, ngoài thời hạn học tôi lại ngồi đọc sách và đọc truyện, tôi không mấy khi quan tâm đến những bạn xung quanh tôi đang làm gì, họ hỏi gì thì tôi nói nấy. Vì vậy nên năm nào tôi cũng đứng nhất lớp và tôi không chơi với bạn nào cả. Nhiệm vụ chính của tôi là học tập, tôi đã nghĩ như vậy!
Cho đến một ngày, có một bạn mới chuyển vào lớp tôi. Lần đầu bạn ấy vào lớp cô giáo trình làng bạn ấy tên là Trang ở lớp A2 chuyển sang. Nhìn bạn ấy hiền quá, tôi thấy tò mò không biết bạn ấy học có giỏi không? Vì tôi không thích ai học giỏi hơn tôi cả. Thật bất thần khi cô giáo bảo bạn ấy ngồi gần tôi, cô dặn tôi phải giúp sức bạn ấy học tập.
Giờ ra chơi buổi học hôm ấy, vẫn thói quen cũ tôi ngồi đọc sách. Thật ngạc nhiên khi Trang cũng không ra chơi, cứ ngồi cạnh bên nhìn tôi một lúc lâu, thấy vậy tôi quay sang hỏi “bạn nhìn gì vậy”, Trang mỉm cười nói “đó là quyển sách tớ thích nhất, tớ đã từng ước mơ mình được đọc nó dù chỉ một lần”. Thì ra Trang rất thích quyển sách tôi đang đọc, tôi cũng rất thích nó. Tôi nói với Trang “nếu bạn thích thì đọc xong tớ sẽ cho bạn mượn”. Trang cười nhẹ “thật nhé!”. Cuối giờ tôi đưa sách cho Trang, bạn ấy cảm ơn tôi rồi phấn khởi cho sách vào cặp. Sáng hôm sau đi học Trang kể cho tôi nghe về quyển sách đó, rồi kể cho tôi nghe về mái ấm gia đình Trang. Thì ra, Trang còn tồn tại tình hình mái ấm gia đình trở ngại vất vả hơn tôi, bạn ấy không còn bố mẹ và ở với bà nội. Sách vở bạn ấy có là vì hàng xóm khuyên góp và tặng lại. Trang rất thích đọc sách nhưng lại không còn tiền để sở hữ. Nghe Trang tâm sự tôi thấy bạn ấy vừa đáng thương vừa đáng nể.
Từ đó, tôi và Trang chơi rất thân với nhau. Chúng tôi cùng nhau học tập, tôi học giỏi nên tôi sẽ dạy cho Trang những kiến thức và kỹ năng mà tôi biết, và cho Trang mượn những cuốn sách tôi đã đọc xong rồi. Cuối tuần được nghỉ tôi thường sang nhà Trang chơi và giúp sức bà nội của Trang nhổ tóc sâu. Chúng tôi hợp nhau đến từng sở trường về món ăn, đọc sách và nghe nhạc nữa. Đối với tôi, Trang là một người bạn tốt và vô cùng đáng mến. Thực sự thì chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm trạng mình lại tự do đến thế, tôi đã lắng nghe nhiều hơn nữa và chia sẻ nhiều hơn nữa. Từ ngày có Trang là bạn, tôi không hề ngồi một mình một góc nữa. Đến giờ ra chơi, chúng tôi ra sân chơi nhảy dây, kéo co với những bạn rất vui. Trang đã làm cho tôi thay đổi, bạn ấy nói với tôi rằng “dù môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường có trở ngại vất vả đến mấy thì toàn bộ chúng ta vẫn luôn phải cười vui vẻ”. Tôi đã thay đổi cách tâm ý từ khi tập luyện với Trang. Bạn ấy đã khiến môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường của tôi thú vị hơn thật nhiều, tôi thấy mình sống tự do hơn và cười nhiều hơn nữa. Cảm ơn Trang đã là bạn của tôi.
Trong cuộc sống, ai cũng luôn có thể có những người dân bạn. Gặp được người bạn tốt là niềm niềm sung sướng lớn lao. Tôi luôn trân trọng tình bạn giữa tôi và Trang, và chúng tôi sẽ cùng nhau nỗ lực học tập và gìn giữ tình bạn luôn vui vẻ, bền vững.
8. Bài mẫu số 8: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
Trong kí ức của từng người, nhất là riêng với những người dân học viên như em thì một người bạn thân lại càng không thể thiếu. Thật nhất là Đan – cô bạn thân từ hồi lớp 1 dến giờ vẫn học với em.
Đan là một cô nàng có vóc dáng nhỏ bé cùng với nước da trắng trẻo, mịn màng. Khuôn mặt trái xoan với ánh nhìn ngây thơ của một đứa trẻ, Đan luôn làm mềm lòng mọi người chỉ với một ánh nhìn. Đôi môi thì đỏ mọng, miệng lại luôn nở một nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng muốt, tưởng như những hạt ngọc trai. Cô bạn nó lại sở hữu dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhàng. Giọng nói nghe rất ngọt và dịu dàng êm ả. Chính vì thế mà ở mỗi cuộc thi hát của trường, sự xuất hiện của bạn ấy là không thể thiếu. Giọng ca “cây nhà lá vườn” này đã đưa về cho lớp, trường thật nhiều giải quán quân, nhì.
Trong lớp, Đan có vẻ như rất hiền lành, dễ tính nhưng trong học tập lại rất trang trọng. Những hoạt động và sinh hoạt giải trí của trường, lớp thì bạn luôn đứng đầu. Dù vậy, Đan vẫn coi việc học là thiết yếu nhất. Với một chiếc đầu thông minh và tính toán nhanh nên bạn học môn toán rất giỏi. Đan luôn luôn được thầy cô và bạn bè quí mến bởi học giỏi lại hay giúp sức bạn bè. Về nhà, ngoài giờ học, Đan luôn giành thời hạn giúp sức cha mẹ. Ngoài sở trường đọc sách, Đan có một sở trường hơi bị kì quái là thích xem phim ma. Mỗi lúc rảnh rỗi là hai đứa lại hỏi thăm chuyện học tập, tâm sự chuyện buồn vui. Lần mà em bị cảm, Đan đã thể hiện mình thực sự là một người bạn tốt. Em đã phải nghỉ học hết hai tuần. Dù vậy Đan vẫn đến nhà em và giảng cho em từng bài toán, bài văn. Điều này đã làm em thực sự làm em cảm động. Khi em hết bệnh cũng là lúc hai đứa lại cùng nhau bước đi trên con phố đến trường. Con đường in lại những kỉ niệm vui, buồn của đôi bạn thân.
Đan vẫn là một người bạn tốt không riêng gì có riêng với em mà với cả mọi người. Em cũng tiếp tục nỗ lực học thật giỏi để hai đứa mãi là bạn thân, đôi bạn cùng tiến.
9. Bài mẫu số 9: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
Những năm học tiểu học, mình có thật nhiều bạn thân. Nhưng mình quý nhất bạn Phương Thảo. Mình nhớ mãi câu truyện chỉ vì Phương Thảo không cho mình mượn bộ vật dụng học tập mà suýt nữa chúng mình giận nhau.
Chuyện là thế này. Năm học lớp 3, vào thời điểm đầu xuân mới học, cô giáo kiểm tra việc sẵn sàng sẵn sàng vật dụng học tập của lớp. Phương Thảo thuộc tổ 1 đã kiểm tra tuần trước đó, tuần sau đến lượt tổ 3 của tớ. Vì chủ nhật mình về quê chơi nên sáng thứ hai bố mẹ đưa thẳng đi học cho kịp giờ học nên không kịp ghé thăm nhà lấy bộ đồ dung học tập. Đến lúc kiểm tra mình cầu cứu Phương Thảo cho mượn nhưng bạn không cho thế là mình bị cô phê bình, mình xấu hổ quá vì nghĩ không chơi với Phương Thảo nữa – kẻ xấu xa, đáng ghét. Mấy ngày thấy mình xa lánh không chơi, Phương Thảo nhận thấy mình giận nên nhân ngày ra chơi mon men đến hỏi chuyện.
– Thu Hằng giận mình à, Phương Thảo hỏi.
– Ừ. Sao không cho những người dân ta mượn đồ, muốn người ta bị phê bình chứ gì?
– Không. Bạn không hiểu mình rồi. Cô giáo luôn nhắc nhở toàn bộ chúng ta phải trung thực. Nếu mình cho bạn mượn, hoàn toàn có thể cô không biết bạn có lỗi nhưng thực ra cả bạn và mình lại đều phải có lỗi đó là thói gian dối. Bố mẹ mình luôn nhắc nhở mình yêu thích trở thành người tốt trước hết phải là người trung thực. Phương Thảo nói một hồi, mình đứng nghe thấy có lí nhưng vẫn tỏ ra chưa hài lòng.
Cuối tuần bố mình hỏi có điểm gì kém không? Mình thú nhận và kể chuyện xích míc giữa mình và Phương Thảo. Bố mình nghe xong vuốt tóc mình và nói: Bạn Phương Thảo nói đúng đấy con ạ. Trung thực là đức tính tốt là yếu tố hay thứ 5 của Bác Hồ với những thiếu nhi những con. Ngay cổng trường con cũng luôn có thể có khẩu hiệu “Tiên học Lễ – hậu học văn” đấy thôi. Nghe bố nói xong mình thấy đã sai. Sáng hôm sau, mình đi học thật sớm, chạy vội đến gặp xin lỗi Phương Thảo.
Vậy mà đến nay đã 2 năm rồi đó, nay chúng tôi đã lên lớp 5. Kể từ sự cố đó mình và Phương Thảo càng hiểu và thân nhau hơn. Chúng mình luôn nhắc nhau luôn thi đua giành nhiều điểm tốt trong học tập.
10. Bài mẫu số 10 : Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
Tôi bước trên con phố quen thuộc. Trời ngày hôm nay thật là đẹp. Trời xanh ngắt không một gợn mây. Ánh nắng vàng rải nhẹ xuống đường khiến tôi nhớ đến Mai biết bao nhiêu. Người bạn đó không học cùng trường, cũng không học cùng lớp, mà tôi quen trong một trường hợp đặc biệt quan trọng.
Cứ vào mỗi buổi chiều đi học về, tôi lại thấy một cô nàng ăn mặc rách nát rưới đi bán bỏng ngô. Một hôm trời mưa to nhưng cô nàng kia vẫn đi bán bỏng. Thấy cô nàng bán bỏng quần áo ướt sũng,tôi liền đi sát lại, kéo áo mưa của tớ che cho bạn. Hôm ấy, vừa đi tôi vừa hỏi:
– Bạn tên là gì? Tại sao ngày nào bạn cũng đi bán bỏng vậy?
Cô bé vấn đáp:
– Mình tên là Mai. Vì nhà mình nghèo quá nên mình phải đi bán bỏng để sở hữ quần áo và vật dụng học tập.
Thực ra nhà tôi cũng chẳng hơn gì nhà Mai. Bỗng, tôi chợt nhớ ra chiếc áo mà ông nội đã tặng mình năm ngoái. Không tần ngần gì nữa, tôi liền đem ngay ý kiến đó trao đổi với Mai, nhưng Mai lại nói:
– Cảm ơn bạn, nhưng mình yêu thích tự lao động để kiếm tiền mua những thứ.
Cũng Tính từ lúc ngày hôm đo,tôi không hề thấy Mai đi bán bỏng nữa. Rồi bất chợt một hôm, tôi hội ngộ Mai trong một kì thi học viên giỏi. Tôi và Mai mừng rỡ ôm chầm lấy nhau, rồi hai đứa chạy ù vào trong phòng sẵn sàng sẵn sàng thi. Tôi ngồi ngay dưới bàn của Mai. Sau một hồi, sáu tiếng trống vang lên báo hiệu khởi đầu giờ thi. Phần đầu bài thi thì tôi làm được rồi nhưng đến một bài toán khó thì tôi tâm ý mãi không ra. Tôi nhìn lên trên thấy Mai viết lia lịa trên tờ giấy thi. Trán tôi lấm tầm mồ hôi. Bỗng từ đâu một cục giấy vo tròn được ném thẳng tới trước mặt tôi. Tôi thấy Mai nháy mắt một chiếc như báo hiệu. Tôi hiểu ý Mai, định nhặt lên xem nhưng tôi lại nhớ có lần Mai đã nói:
– Cảm ơn bạn, nhưng mình yêu thích tự lao động để sở hữ mọi thứ.
Vậy là tôi không giở ra xem nữa mà nỗ lực đọc thật kĩ đề bài để tìm ra đáp án, và ở đầu cuối, tôi cũng tìm ra đáp án. Tôi liền viết một mạch. Vừa lúc hết giờ cũng là lúc tôi hoàn thành xong xong toàn bộ bài thi. Ra về, Mai tiến lại gần tôi, nói:
– Lúc nãy mình thấy bạn lúng túng nên mình yêu thích giúp bạn, giờ đây mình thấy thật sự ân hận. Tốt hơn hết là chúng mình hãy tự đi và lao động bằng đôi chân và trí óc của tớ.
Tôi và Mai sánh bước bên nhau. Trời như trong và xanh hơn.
11. Bài mẫu số 11: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
Sau khi bố tôi mất, mẹ đưa tôi về ở với bà ngoại. Năm đó, tôi lên học lớp Ba. Bà ngoại là công nhân nhà máy sản xuất dệt, về hưu đã gần 20 năm. Mẹ tôi là công nhân của Công ty khu dã ngoại khu vui chơi vui chơi công viên thị xã, mẹ thường đi làm việc từ sáng sớm đến tối mịt mới về.
Ở gần nhà bà ngoại cũng luôn có thể có trường tiểu học, nhưng vì tôi là học viên ngoại tuyến nên phải đi học xa, cách nhà bà đến hơn hai cây số. Nhiều hôm trời mưa gió, tôi còn nhỏ nên đi học thật vất vả. Mẹ vẫn an ủi động viên: “Hoàn cảnh mái ấm gia đình ta có nhiều trở ngại vất vả, con nỗ lực, mẹ con ta nỗ lực.” Nghe mẹ nói, nước mắt mẹ chảy ra, tôi thương mẹ, thương bà lắm. Học kì I lớp Ba, tôi đã phấn đấu trở thành học viên giỏi.
Sáng chủ nhật hôm ấy, tôi đang ngồi học bài thì cô bạn hàng xóm sang chơi. Đã nhiều lần gặp nhau, nhưng tôi rụt rè không đủ can đảm làm quen bắt chuyện. Người bạn mới cao hơn tôi nửa cái đầu, khuôn mặt bầu bĩnh, nước da trắng mịn màng. Đôi bàn tay búp măng, bạn giở từng trang vở của tôi, nheo mắt cười, nói: “Chữ viết cậu đẹp quá !”
Tuổi thơ vốn hồn nhiên. Bạn tự trình làng họ tên mình là Lê Thị Hương Lan, rồi thầm thì hỏi: “Đằng ấy tên gì?”. Nghe tôi nói, bạn nhắc lại tên tôi: “Nguyễn Thị Quỳnh”. Chúng tôi cùng rúc rích cười…
Sau đó, hầu như chủ nhật nào Hương Lan cũng sang nhà tôi chơi, lúc rỉ tai vui, lúc trao đổi về những bài tập Tiếng Việt, bài toán khó. Mấy lần Hương Lan mời tôi sang nhà bạn chơi, nhưng tôi chỉ hứa và khất. Hoàn cảnh nghèo khó, thiếu thốn nên mẹ dặn: “Không được thấy người sang bắt quàng làm họ”. Bố mẹ Lan đều dạy học: bố dạy Toán trường Trung học cơ sở Chu Văn An, mẹ là Hiệu phó trường Tiểu học Kim Đồng. Ngày 1-6, tôi ở trường về thì đã thấy bố mẹ Lan đang ngồi rỉ tai trong nhà với bà ngoại. Tôi cúi đầu chào.
– Cháu chào hai ông bà.
– Chào cháu. Cháu đi dự lễ 1/6 ở trường về à?
– Vâng ạ!
Bố mẹ Lan xem giấy khen và phần thưởng của tôi, rồi nói với bà: “Con bé ngoan và học giỏi. Thương nó vất vả quá !”… Ông bà cho tôi một số trong những món quà, có một bộ quần áo rất đẹp và sách vở, một chiếc ba-lô màu xanh đựng sách vở đi học, thứ mà tôi hằng ao ước lâu nay. Tôi cảm ơn, tay run run nhận quà. Bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi và nói: “Thỉnh thoảng cháu sang nhà bác chơi. Cháu và cái Lan cùng tuổi, cùng lớp đó…”
Chắc là Hương Lan đã nói với bố mẹ mình về tình hình của tôi nên đã nhờ mẹ xin cho tôi về học tại trường Tiểu học Kim Đồng, cách nhà bà độ nửa cây số. Mọi thủ tục sách vở chuyển trường, bố mẹ Lan đều làm cho tôi cả. Lớp Bốn, tôi và Lan đều đạt thương hiệu học viên giỏi và thi học viên giỏi môn Toán toàn quận. Lan được giải Nhì, tôi được giải Ba. Chúng tôi trở thành đôi bạn thân. Bố mẹ Lan thương tôi và coi tôi như con cháu trong nhà.
Tôi không hề phải đi học xa nữa. Những hôm mưa to gió lớn, tôi lại bâng khuâng nhớ đến kỉ niệm buổi đầu gặp Hương Lan.
12. Bài mẫu số 12: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
Tôi có rất ít bạn vì mái ấm gia đình tôi thường xuyên phải chuyển nhà bởi việc làm của bố tôi tạm bợ. Năm ngoái, trên chuyến tàu về nhà bà ngoại, tôi đã có một kỉ niệm thật đáng nhớ và rất thú vị.
Chuyện là thế này, tôi đi cùng anh trai tôi và một đứa em họ con nhà dì. Ba chúng tôi khởi hành từ nhà khá sớm cho kịp chuyến tàu sớm nhất. Nhà ga thật là ồn ào và tấp nập với những người, với hàng,… Chúng tôi ung dung lên toa vì vé đã mua từ thời điểm ngày hôm trước. Buồng chúng tôi ngồi, trừ ba anh em tôi ra còn tồn tại một nhân vật bí hiểm nữa. Tàu sẵn sàng sẵn sàng lăn bánh thì nhân vật ấy cũng xuất hiện. Tôi không để ý lắm bởi mắt cứ dán vào quyển Conan lịch sử thuở nào của tớ. Anh tôi và đứa em họ thì khỏi phải bàn, hai tín đồ của những trò chơi điện tử, cũng không thèm ngẩng mặt lên lấy một lần.
Tàu chạy, để tự thư giãn giải trí mắt, tôi lơ đễnh ngắm cảnh vật đang lùi lại phía sau mình yêu thích thú. Tạm thả quyển truyện tranh xuống, tôi thư thái bóc gói bim bim cạnh bên đùi ăn điềm nhiên. Đến miếng thứ ba, tôi phát hiện mình hiện giờ đang bị một ánh nhìn soi mói rất khó chịu cạnh bên để ý. Tôi phồng mồm tỏ rõ thái độ không hài lòng. Ông anh và thằng em họ yêu quý chả màng gì đến tôi cả mà chỉ có từng người bạn ngồi cạnh ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu mà tôi cho là soi mói kia. Sau khoảng chừng năm giây chỉ nhìn tôi là phần hành vi mà tôi không bao giờ nghĩ tới. Bạn ấy vô tư nhúp lấy bim bim của tôi và cho vào miệng, ăn ngon lành. Thật là bất lịch sự quá, tôi chưa thấy con nhỏ nào vô duyên như đứa này. Nhưng tôi không tỏ ra mình là người keo kiệt miếng ăn, mẹ tôi đã dạy anh em tôi kĩ chuyện này. Và đương nhiên là tôi để nhỏ ấy ăn cùng với việc hài lòng vì mình là một người con biết nghe lời, một con người văn minh, lịch sự.
Giải quyết xong gói bim bim, tôi tiếp tục sự nghiệp đọc truyện của tớ và gạt đi những tâm ý vẩn vơ khác. Đến điểm nghỉ chân, anh tôi thức tỉnh tôi dậy với khuôn mặt cũng ngái ngủ không kém. Tôi uể oải tìm kính và xếp đồ. Cô bạn vô duyên ngồi cùng tôi hẳn là đã xuống ga trước chúng tôi. Tôi không quan tâm, định bụng sẽ kể câu truyện buồn cười ấy với mọi người trong bữa trưa. Ôi trời ạ, đập và mắt tôi khi đứng lên là gói bim bim chưa bóc. Nó rúm ró trong góc, dưới cái khăn của tôi. Tôi định thần lại mọi chuyện. Tất cả đã rõ ràng, là tôi đã bóc nhầm gói bim bim của bạn ấy, là tôi tự ý ăn và chính tôi mới là cái đứa vô duyên khó hiểu trong chuyện này. Tôi nháo nhác nhảy xuống toa nhằm mục đích tìm kiếm nhỏ có mái tóc đuôi bò ngồi cạnh nhưng vô ích.
Trên đường về nhà bà, tôi kể chuyện đáng xấu hổ cho anh tôi và đứa em họ. Hai người cười ngặt nghẽo, còn tôi thì nóng mặt vô cùng. Về đến nhà bà, tôi ủ rũ tiếp, phần vì chuyến du ngoạn, phần vì câu truyện lúc trước. Tối thấy hối hận mà chẳng biết làm thế nào. Bỗng ngoài sân có tiếng người. Trời ạ, tôi như chôn chân khi nhìn thấy mái tóc đuôi bò và ánh nhìn đầy tinh nghịch trái chiều, rất quen thuộc. Không phải ai khác, đó đó đó là nhân vật lúc trước, nhưng nó, Hiền cũng đó đó là đứa cạnh bên nhà bà tôi. Bà tôi nghe chuyện cũng cười tôi, đứa cháu ngốc hay quên.
Sau chuyến tàu thú vị ấy, tôi đã có một người bạn mới ở quê. Chúng tôi càng chơi càng thấy rất hợp nhau, như sở trường ăn bim bim ví dụ điển hình! Tình bạn của chúng tôi đã chính thức khởi đầu trong một tình hình đặc biệt quan trọng và đáng nhớ như vậy đấy.
13. Bài mẫu số 13: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
Tôi được sinh ra trong một mái ấm gia đình có tình hình trở ngại vất vả, từ nhỏ bố mẹ tôi đã luôn dặn tôi rằng phải nỗ lực học tập, không được thua bạn nào cả, có như vậy sau này tôi sẽ không còn khổ giống bố mẹ tôi giờ đây. Tôi đã tuân theo lời bố mẹ, suốt ngày tôi chỉ học và đọc sách, tôi không thích rỉ tai với ai vì tôi cảm thấy như vậy sẽ tiêu tốn lãng phí thời hạn. Trên lớp, ngoài thời hạn học tôi lại ngồi đọc sách và đọc truyện, tôi không mấy khi quan tâm đến những bạn xung quanh tôi đang làm gì, họ hỏi gì thì tôi nói nấy. Vì vậy nên năm nào tôi cũng đứng nhất lớp và tôi không chơi với bạn nào cả. Nhiệm vụ chính của tôi là học tập, tôi đã nghĩ như vậy!
Cho đến một ngày, có một bạn mới chuyển vào lớp tôi. Lần đầu bạn ấy vào lớp cô giáo trình làng bạn ấy tên là Trang ở lớp A2 chuyển sang. Nhìn bạn ấy hiền quá, tôi thấy tò mò không biết bạn ấy học có giỏi không? Vì tôi không thích ai học giỏi hơn tôi cả. Thật bất thần khi cô giáo bảo bạn ấy ngồi gần tôi, cô dặn tôi phải giúp sức bạn ấy học tập.
Giờ ra chơi buổi học hôm ấy, vẫn thói quen cũ tôi ngồi đọc sách. Thật ngạc nhiên khi Trang cũng không ra chơi, cứ ngồi cạnh bên nhìn tôi một lúc lâu, thấy vậy tôi quay sang hỏi “Bạn nhìn gì vậy”, Trang mỉm cười nói: “Đó là quyển sách tớ thích nhất, tớ đã từng ước mơ mình được đọc nó dù chỉ một lần”. Thì ra Trang rất thích quyển sách tôi đang đọc, tôi cũng rất thích nó. Tôi nói với Trang “Nếu bạn thích thì đọc xong tớ sẽ cho bạn mượn”. Trang cười nhẹ “Thật nhé!”. Cuối giờ tôi đưa sách cho Trang, bạn ấy cảm ơn tôi rồi phấn khởi cho sách vào cặp. Sáng hôm sau đi học Trang kể cho tôi nghe về quyển sách đó, rồi kể cho tôi nghe về mái ấm gia đình Trang. Thì ra, Trang còn tồn tại tình hình mái ấm gia đình trở ngại vất vả hơn tôi, bạn ấy không còn bố mẹ và ở với bà nội. Sách vở bạn ấy có là vì hàng xóm khuyên góp và tặng lại. Trang rất thích đọc sách nhưng lại không còn tiền để sở hữ. Nghe Trang tâm sự tôi thấy bạn ấy vừa đáng thương vừa đáng nể.
Từ đó, tôi và Trang chơi rất thân với nhau. Chúng tôi cùng nhau học tập, tôi học giỏi nên tôi sẽ dạy cho Trang những kiến thức và kỹ năng mà tôi biết, và cho Trang mượn những cuốn sách tôi đã đọc xong rồi. Cuối tuần được nghỉ tôi thường sang nhà Trang chơi và giúp sức bà nội của Trang nhổ tóc sâu. Chúng tôi hợp nhau đến từng sở trường về món ăn, đọc sách và nghe nhạc nữa. Đối với tôi, Trang là một người bạn tốt và vô cùng đáng mến. Thực sự thì chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm trạng mình lại tự do đến thế, tôi đã lắng nghe nhiều hơn nữa và chia sẻ nhiều hơn nữa. Từ ngày có Trang là bạn, tôi không hề ngồi một mình một góc nữa. Đến giờ ra chơi, chúng tôi ra sân chơi nhảy dây, kéo co với những bạn rất vui. Trang đã làm cho tôi thay đổi, bạn ấy nói với tôi rằng “dù môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường có trở ngại vất vả đến mấy thì toàn bộ chúng ta vẫn luôn phải cười vui vẻ”. Tôi đã thay đổi cách tâm ý từ khi tập luyện với Trang. Bạn ấy đã khiến môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường của tôi thú vị hơn thật nhiều, tôi thấy mình sống tự do hơn và cười nhiều hơn nữa. Cảm ơn Trang đã là bạn của tôi.
Trong cuộc sống, ai cũng luôn có thể có những người dân bạn. Gặp được người bạn tốt là niềm niềm sung sướng lớn lao. Tôi luôn trân trọng tình bạn giữa tôi và Trang, và chúng tôi sẽ cùng nhau nỗ lực học tập và gìn giữ tình bạn luôn vui vẻ, bền vững.
—————-HẾT——————-
Bên cạnh bài văn mẫuHãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn,những em hoàn toàn có thể tìm hiểu thêm những nội dung khác trong tài liệu Bài văn hay lớp 5 nhưKể lại một câu truyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong câu truyện đóhay Hãy kể lại một câu truyện mà em thích nhất trong những truyện đã được họcnhằm mục đích củng cố kiến thức và kỹ năng của tớ.
Em hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn, đó hoàn toàn có thể là kỉ niệm vui hoặc buồn của chính em cùng với một người bạn nào đó, cũng hoàn toàn có thể là câu truyện về tình bạn cảm động của người nào này mà em có thời cơ được nghe, được tận mắt tận mắt chứng kiến. Tuy nhiên, dù là kể câu truyện nào, em cũng cần phải tuân thủ trình tự của một bài văn kể chuyện đã học.
Kể lại kỉ niệm thâm thúy về tình cảm mái ấm gia đình, tình bạn, tình thầy trò theo ngôi kể thứ nhất Lời bài hát Tháng Năm Không Quên Lời bài hát Sát cánh bên nhau Mẹ là người thân trong gia đình mật và thân thiết nhất với em. Hãy tả và kể lại một vài kỉ niệm về mẹ Kể lại những kỉ niệm ngày thứ nhất đi học Kể về một chuyến ra thành phố
Reply
2
0
Chia sẻ
Chia Sẻ Link Download Kể lại một câu truyện em đã tận mắt tận mắt chứng kiến hoặc trải qua mang lại cho em bài học kinh nghiệm tay nghề thâm thúy trong môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường miễn phí
Bạn vừa tìm hiểu thêm tài liệu Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Review Kể lại một câu truyện em đã tận mắt tận mắt chứng kiến hoặc trải qua mang lại cho em bài học kinh nghiệm tay nghề thâm thúy trong môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường tiên tiến và phát triển nhất và Chia SẻLink Tải Kể lại một câu truyện em đã tận mắt tận mắt chứng kiến hoặc trải qua mang lại cho em bài học kinh nghiệm tay nghề thâm thúy trong môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường miễn phí.
Giải đáp vướng mắc về Kể lại một câu truyện em đã tận mắt tận mắt chứng kiến hoặc trải qua mang lại cho em bài học kinh nghiệm tay nghề thâm thúy trong môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường
Nếu sau khi đọc nội dung bài viết Kể lại một câu truyện em đã tận mắt tận mắt chứng kiến hoặc trải qua mang lại cho em bài học kinh nghiệm tay nghề thâm thúy trong môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comments ở cuối bài để Admin lý giải và hướng dẫn lại nha
#Kể #lại #một #câu #chuyện #đã #chứng #kiến #hoặc #trải #qua #mang #đến #cho #bài #học #sâu #sắc #trong #cuộc #sống